Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4121: Xung quanh đều hỗn loạn




Vẫn có một giọng nói của một thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng, vẫn phát ra từ trong thần điện Càn Khôn.

Chẳng qua lần này không thấy quả cầu đen trắng, Dương Bách Xuyên biết là do lần trước đã bị hắn dung hợp.

Mà bên trong thần điện Càn Khôn vẫn hỗn loạn một mảnh, mây mù lượn lờ không nhìn thấy gì cả.

Hắn ở trong thần điện Càn Khôn, giống như một kẻ lạc đường.

Xung quanh đều hỗn loạn.

"Muốn hỏi vấn đề thời gian của nước Sinh Mệnh?”

Giọng của thiếu niên lại vang lên lần nữa.

Dương Bách Xuyên vẫn không nhìn thấy ai.

Lúc này hắn không nhịn được nói: "Đừng giả thần giả quỷ, xuất hiện đi." Sau đó trong thần điện xuất hiện một luồng khí, chậm rãi tụ thành hình. Hắn vốn nghĩ trong lòng người xuất hiện sẽ có dáng vẻ của một thiếu niên.

Không ngờ chỉ xuất hiện một luồng khí lưu ly, thoạt nhìn thì trong suốt như pha lê, nhìn kỹ thì đầy màu sắc, trong rất đẹp mắt.


Không lớn lắm, chỉ to bằng nắm tay người.

Luồng khí lưu ly có biến hóa, cũng chỉ biến thành hình dạng một con chó nhỏ, nhưng vẫn chưa dừng lại, vẫn đang tiếp tục biến đổi..

Mọc ra sừng và râu rồng, sau lưng xuất hiện một đôi cánh...

Cuối cùng không còn giống một con chó nhỏ nữa.

Có chút giống kỳ lân, nhưng lại có cánh.


Đây là con gì vậy?

Dương Bách Xuyên ngơ ngác nhìn con vật nhỏ trước mặt.

"Ngươi... Ngươi là linh hồn bình Càn Khôn?" Dương Bách Xuyên hỏi một câu.

"Không thì sao?" Thứ to bằng nắm tay này có một đôi mắt to giống như con người, rất có nhân tính, nói chuyện như một ngùi có linh tính và trí tuệ.

Giọng nói này giống hệt với giọng thiếu niên vỡ giọng trước đó.

Lúc này Dương Bách Xuyên xác định đây quả thực là linh hồn bình Càn Khôn. Nhưng hắn không biết đây là loại thần thú nào?

"Ngươi là thứ gì vậy?" Sau khi sững sờ một lúc, Dương Bách Xuyên hỏi một câu rất bất lịch sự.

"Tiểu tử ngươi nói gì vậy, ai là thứ gì? Bổn đại thần là thiên địa tinh linh, ngươi có thể gọi ta là Càn Khôn." Linh hồn bình Càn Khôn hùng hùng hổ hổ xác nhận tên của mình với Dương Bách Xuyên.

Càn Khôn!

Cái tên này là một từ rất lớn, Dương Bách Xuyên đoán rằng chính linh hôn bình Càn Khôn cũng không dám gọi như vậy