Trong tay hắn cầm thanh đại lao lóe sáng, hắn ta gầm lên đứng cách hơn mười mét bổ một đao xuống.
“Xẻ Núi Cắt Biển ~”
Đạo thuật pháp tắc cường đại, một đao chém ra hình thành hư ảnh dài hơn mười thước, khí thế như hồng hoang chém tới Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được uy lực của đòn tấn công này, với hoàn cảnh hiện tại, hắn tự tin dốc toàn lực của bản thân cũng có thể chém ra một đao ngăn lại đối phương.
Nhưng hắn cũng muốn lập uy trước mặt đám Thiên Yêu này, sau đó nhanh chóng đuổi theo ba người Đỗ Kiệt Bân, nếu như không muốn ở đây lãng phí thời
gian thì phải giải quyết một cách tàn nhẫn.
Đủ để áp chế sức mạnh từ đao của Hách Hữu Đà, nhất định phải mượn lực lượng của Hắc Liên mới được.
“Hắc Liên ~”
Dương Bách Xuyên triệu hoán Hắc Liên, sau đó cầm kiếm Đồ Long chém ra: “Bát Hoang Quy Nhất, gi
“Vù ~" Kiếm Đồ Long rung lên, kiếm khí màu trắng bạc tản ra từ trên thân kiếm.
Kiếm khí mạnh gấp ba lần so với lưỡi đao sắc bén của Hắc Hữu Đà, hơn nữa còn tràn đầy sự vội vã.
“Âm!”
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, tất cả mọi người đều nhìn thấy đao khí của Hách Hữu Đà dưới kiếm khí của Dương Bách Xuyên như bị bẻ gấy nghiền nát.
Hơn nữa sau đó kiếm khí không hề giảm, nhanh như chớp đánh lên người Hách Hữu Đà, hoặc có thể nói là vụt qua người Hách Hữu Đà rồi bay đến tảng đá khổng lồ cách đó mấy chục mét.
“Âm ~”
Một tảng đá lớn bằng một ngôi nhà bị vỡ tan tành.
Nơi này rốt cục trở nên yên tĩnh.
“Phụt !“
Máu tràn ra từ khóe miệng Hách Hữu Đà, hắn ngã về phía sau.
Giữa mi tâm hắn có một vệt máu, hắn đã hoàn toàn mất đi tính mạng, ngay cả đạo nguyên cũng không chạy được.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Dương Bách Xuyên xách kiếm đi tới phía trước, lắn lớn tiếng nói:
“Còn ai muốn cản ta?”
“Ai dám cả ta?” “Ai cản ta nữa?” Liên tiếp ba tiếng, không ai trả lời.
Ngược lại, khi hắn đi tới, mọi người đều rút lui, nhường ra cho Dương Bách Xuyên một con đường.
Giây sau, cơ thể hắn lóe lên, vụt một cái biến mất tại chỗ.
Lại giết thêm một Thiên Tiên đại viên mãn, gọn gàng dứt khoát.