Yến Vô Lượng thân là tiên chủ của tiên môn đứng đầu, con trai ông ta lại bị một Thiên Tiên sơ cấp giết chết, sao có thể cho qua được?”
“Đúng thế, nhắc tới tiểu tiên giết chết Yến Ngũ Xích, hắn ta là ai vậy, ta chưa bao giờ gặp người này ở Đại Thanh...”
“Dù thế nào đi nữa, từ hôm nay trở đi, tên tuổi của tiểu tử này chắc chắn sẽ vang dội khắp thế giới Đại Thanh.”
“Ta thấy tên tiểu tử này khả năng là người từ bên ngoài tới, không phải ở Đại Thanh chúng ta nếu khong sao lại dám giết người thừa kế của Thượng Huyền Tiên Môn."
“Nếu thế thì thân phận của Thiên Tiên sơ phẩm này thú vị đó, hoặc là nghé mới sinh không sợ cọp, hoặc là đệ tử của thế lực lớn nào đó ra ngoài rèn luyện...”
“Theo ta thấy khả năng lớn là ý sau, tiểu tử này chắc chắn là đệ tử của một thế lực nào đó, bằng không thì sao dám giết chết Yến Ngũ Xích, hơn nữa tu vi cảnh giới của hắn mới chỉ là Thiên Tiên sơ phẩm, thực lực như vậy sao có thể giết được Yến Ngũ Xích cấp bậc đại viên mãn?
Chắc chắn là trong người hắn có bảo bối, hoặc là thuật pháp tắc cường đại nào đó, chỉ có những tiên môn cường đại mới có thể bồi dưỡng ra một đệ tử thiên tài chiến đấu vượt cấp.”
“Nếu như vậy thì quả đúng là có khả năng này, tên tiểu tử kia là đệ tử của một thế lực lớn nào đó...
“Xem ra ta phải suy nghĩ lại xem có nên giúp Thượng Huyền Tiên Môn hay. không, đừng để tới lúc gặp phải đối thủ mạnh, Thượng Huyền Tiên Môn chỉ là bá chủ ở thế giới Đại Thanh, nếu so với toàn bộ Tiên Giới thì chẳng là gì cả...”
“Đúng thế, đúng thế...”
Mặc dù xung quanh nhỏ tiếng bàn luận nhưng vẫn lọt vào tai của tất cả mọi người.
'Thế cũng tốt, càng thế thì càng phải tôn trọng hẳn.
Nhưng không biết Hách Hữu Đà nghe thấy thì có cảm giác gì, nhưng mà cho. dù hắn ta có nghe được thì cũng chỉ có thể giả vờ như không nghe, bởi vì hôm nay. hắn nhất định phải làm gì đó, nếu không sau khi trở về sẽ không biết ăn nói thế nào với sư phụ Yến Vô Lượng.
Hách Hữu Đà cũng có chút kiêng ky, nếu thật sự như mọi người nói, tên tiểu yêu giết chết Yến Ngũ Xích này là đệ tử của thế lực tiên môn lớn, vậy thì khó xử lý rồi.
Nhưng nhất định phải thăm dò.
Nghĩ vậy Hách Hữu Đà trầm giọng nhìn Dương Bách Xuyên: “Tiểu tử, ngươi là người của môn phái nào, báo tên ra. Bản tiên không giết hạng người vô danh.”
Sự thật là cho tới thời điểm hiện tại, Dương Bách Xuyên vẫn chưa từng nói tên mình, vừa mới bắt đầu đã chém giết.
Nghe Hách Hữu Đà hỏi, hắn biết đối phương sợ rồi.
Dương Bách Xuyên sao có thể nói thật, hắn làm ra vẻ cao thâm nói: “Tiểu gia đây tới từ tiên môn nào, một tiểu thiên yêu như ngươi không có tư cách biết, đánh thì đánh đi, nói nhiều thế làm gì?”
Dương Bách Xuyên còn không biết xấu hổ nói khiến Hách Hữu Đà là một tiểu Thiên Yêu, bản thân hắn không phải là tiên yêu thấp thấp thấp nhất hay sao?
Chẳng qua hắn cố ý sĩ diện như vậy chính là muốn cho Hách Hữu Đà và đám người này nghỉ ngờ, càng ra vẻ cao thâm khó lường thì bọn họ càng kiêng dè, nghỉ thần nghi quỷ.
Quả nhiên, sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì vẻ mặt Hách Hữu Đà thay đổi, những Thiên Tiên khác cũng vậy.
Trong lòng Dương Bách Xuyên cực kỳ vui sướng.
Hách Hữu Đà cảm giác được có gì có không đúng, nhưng lúc này cung đã gắn tên hắn không thể không bắn.
Cho dù Dương Bách Xuyên là đệ tử của thế lực lớn thì hắn cũng phải cắn răng theo lao.
Nghĩ vậy, Hách Hữu Đà hừ lạnh: “Mặc kệ ngươi là ai, giết người thừa kế của 'Thượng Huyền Tiên Môn ta, nơi này là thế giới Đại Thanh, hôm nay tiểu tử ngươi chết chắc rồi, giết hắn cho ta...”
Dứt lời, Hách Hữu Đà là người đầu tiên xông tới phía Dương Bách Xuyên.