Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4101: Kẻ thù đánh lén




“Rầm rầm rầm..”

Từng tiếng va đập nặng nề vang lên, kèm theo là rung chấn dữ dội. Chỉ trong chớp mắt cá yêu đã lũ lượt xông lên tấn công họ vô số lần. Cũng may sức phòng thủ của mọi người không tệ, vẫn còn trong giới hạn chịu đựng, hơn nữa lúc lao về phía trước, họ không chỉ chăm chăm đỡ đòn, mà còn chớp thời cơ tấn công ngược lại.

“Bốn người đứng thành một hàng, cùng nhau ra chiêu đối phó đám cá yêu, dù bị đàn cá đông lúc nhúc công kích khắp bốn phương tám hướng, họ vẫn không dừng bước, sau sáu nhịp thở, bốn người đã băng qua được hai phần ba con sông.

Tuy bị đàn cá yêu tấn công dồn dập, nhưng tổng thể xem như thuận lợi.

Chiến thắng đã hiện ra ngay trước mắt.

Vậy mà ngay lúc chỉ còn cách bờ đối diện một khoảng nữa, Lão Mộ đi phía trước nhất chợt rống lên giận dữ: “Đồ vô liêm sỉ, sao ngươi dám...”

“Ầm!”

Lão Mộ còn chưa trù ẻo xong thì bị tập kích bất ngờ, đành phải đứng lại tại chỗ.

Bấy giờ, ba người Dương Bách Xuyên mới phát hiện có một chưởng khổng lồ mang theo tiên lực cực mạnh đang lao thẳng tới chỗ họ từ phía đối diện. Vấn đề là trước đó không hề có dấu hiệu báo trước nào, hiển nhiên ở bờ sông bên kia có người lén lút ra tay tấn công họ.

Lão Mộ vội tung chiêu phản công, hai bên va chạm phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Thế nhưng nếu đối phương chọn cách đánh lén, tức là đã lường trước được điều này, thế nên dù Lão Mộ đã nhanh chóng đỡ đòn, nhưng vẫn không thể hoàn toàn hóa giải được nó.

Trong lúc đang phải đối phó với sự tiến công dồn dập của đám cá yêu thì bất ngờ bị một chưởng khổng lồ kia đẩy ngã, đúng là họa vô đơn chí.

Vốn, bốn người bọn họ đang phối hợp rất ăn ý, như một chỉnh thể, thế nên sau khi Lão Mộ xảy ra chuyện, sự cân bằng giữa bốn người lập tức biến mất, cả đám lảo đảo, ngã người về phía sông.

Bấy giờ, Dương Bách Xuyên biết bản thân không thể tiếp tục che giấu thực lực được nữa, bằng không cả đám sẽ rớt xuống sông, trở thành thức ăn cho cá mất. Tuy đám cá yêu này không quá mạnh, nhưng nếu bị mấy nghìn, mấy triệu yêu cá tập kích, chắc chắn họ sẽ không chống lại nổi, đến lúc đó dù không chết cũng sẽ bị lột một tầng da thôi.

“Đóng băng!” Dương Bách Xuyên hé miệng, phun ra hai chữ, đồng thời thúc giục toàn bộ sức mạnh từ hạt châu Cội Nguồn Của Nước trong cơ thể.

Có thể nói, hạt châu Cội Nguồn Của Nước chính là tổ tiên của mọi sức mạnh thuộc tính thủy.

Bởi vì lúc trước từng là Tiên Đế, thế nên sau khi hô lớn một câu này, cả người hắn lập tức bừng lên vầng hào quang màu xanh thẳm chói mắt.

Hắn lại quát nhẹ một tiếng, ngay giây phút cơ thể mất thăng bằng, hai tay của hắn cũng thành công chạm vào mặt nước. Kế đó, một “vụt” vang lên, lấy Dương Bách Xuyên làm tâm điểm, trên mặt hồ lập tức xuất hiện một vòng tròn gợn sóng màu xanh thẳm đang từ từ lan rộng. Chỉ trong nháy mắt, mặt hồ

đã bị đóng băng, bóng loáng như gương soi. “Bộp bộp bộp...” Bốn tiếng va đập nặng nề vang lên.

“Hả?” Ngay sau đó là tiếng hét thần thanh truyền tới từ miệng Lão Mộ, Đỗ Kiệt Bân và A Thiện.


Vốn cả ba đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng sau khi rơi xuống. sông vì bị mất thăng bằng, họ sẽ phải điên cuồng chém giết cá yêu để bảo toàn tính mạng, thế mà chỉ trong vài giây ngắn ngủn, lúc họ vô thức nhắm mắt trước vầng hào quang chói lòa tỏa ra từ người Dương Bách Xuyên, cảnh tượng trở thành mồi cho cá mà họ nghĩ tới lại không xảy ra. Trái lại, cả người rơi xuống một nền đất cứng, lúc mở mắt ra mới phát hiện toàn bộ dòng sông đã bị đóng băng.


Tới cả đám cá yêu thi nhau nhảy lên khỏi mặt nước để tấn công họ cũng biến thành tượng băng luôn...

Cảnh tượng này khiến ba người Đỗ Kiệt Bân ngạc nhiên vô cùng, chỉ biết trố mắt nhìn Dương Bách Xuyên một cách không dám tin.

“Có chuyện gì đợi tới được bờ bên kia rồi nói, trước mặt vẫn còn kẻ địch đang lén lút tập kích chúng ta đó, tạm thời giải quyết xong kẻ định hãng tính tiếp, còn giờ thì đi nhanh đi, đừng ngây ra đó nữa.” Dương Bách Xuyên vừa hét lớn nhắc nhở ba người Đỗ Kiệt Bân, vừa vung kiếm Đồ Long trong tay, nhắm thẳng về phía bờ sông đối diện.

Chớp mắt một cái, hắn đã lên được bờ.

Thực lực của Dương Bách Xuyên khiến ba người Đỗ Kiệt Bân kinh hoảng vô cùng, xem ra họ lại được Dương Bách Xuyên cứu thêm lần nữa...

Đồng thời, cả ba cũng ngày càng nhìn không thấu Dương Bách Xuyên...

Có điều hiện tại, họ biết những lời Dương Bách Xuyên nói ban nãy rất đúng, trước tiên cứ lên bờ, giải quyết kẻ thù đánh lén họ mới là quyết định đúng đắn.

Chứ giờ không có thời gian đứng đây cảm thán đâu.

Nếu người bên bờ đối diện không bất ngờ tung chưởng đánh lén, bốn người họ đã có thể vượt sông an toàn rồi, ai dè lại có kẻ chờ sẵn ở đây để ngấm ngầm ra tay tấn công bọn họ chứ.

Đặc biệt là Đỗ Kiệt Bân, có thể nói lửa giận của anh ta hiện tại sắp bùng lên thành hỏa hoạn rồi. Đường đường là thiếu chủ Thái Thanh Tiên Môn, có bao giờ hắn ta phải ăn nhiều đau khổ như vầy đâu chứ?

Tại thế giới Đại Thanh này, số người dám ra tay đánh lén hẳn ta thật sự cực kỳ ít. Nghĩ đến đây, Đỗ Kiệt Bận ra sức chạy thật nhanh, vèo một cái bám sát ngay phía sau lưng Dương Bách Xuyên. Hắn ta thề nhất định sẽ chém tên đánh lén thành trăm mảnh mới hả giận.

Vốn dĩ họ còn cảm thấy bản thân tài giỏi hơn Dương Bách Xuyên nhiều, nhưng hiện tại, cảm giác ưu việt đó đã hoàn toàn biết mất, không còn lại gì.

Bốn người lần lượt bay vèo lên bờ.