Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4100: Cá yêu trong sông




Lão Mạc và A Thiện rất quen thuộc với đường sơn cốc, bọn họ đã đi qua nơi này không chỉ một lần.

Tiên phủ Đại La cách nghìn năm lại mở ra một lần, bọn họ nhạn lệnh đi vào ít nhất ba lần, cuối cùng cũng xác định được bí mật lớn nhất của tiên phủ Đại La.

Lần này nhất định phải tìm được mật thất luyện đan hoặc là lấy được đan Kim Nguyên Chân Đạo.

Sơn cốc rất lớn, bốn người băng qua một khu rừng đi tới trước cửa sông rộng khoảng hơn ba mươi mét.

Lão Mạc đầu to dừng lại: "Thiếu chủ, Dương huynh đệ, con sông này là nơi chúng ta bắt buộc phải đi qua. Có điều trong sông có hà yêu, tương đối khó giải quyết. Lát nữa qua sông chúng ta phải cẩn thận."

"Lão Mạc nói tình hình trước đã, trong sông có hà yêu gì, hung thú à?" Đỗ Kiệt Bân hỏi.

Thật ra đây Bân giống Dương Bách Xuyên, cũng là lần đầu tiên đến đây, cũng không biết tình hình cụ thể của tiên phủ Đại La. Vả lại có một số phương diện hắn còn chẳng bằng Dương Bách Xuyên, ví dụ như kinh nghiệm chiến đấu.

Rất nhiều phương diện phải dựa vào Lão Mạc và A Thiện.

"Hà yêu ở đây là một loài cá hung thú dài hơn một mét, hàm răng sắc bén và có độc, nếu bị cắn thì cho dù là Thiên Tiên đại viên mãn cũng tê liệt toàn thân, hành động chậm chạp.

Một khi rơi xuống sông sẽ phiền to, vì thế lúc qua sông chúng ta nhất định phải tập trung tinh thần. Hung thú cá yêu

trong con sông này kết thành một bầy cá." Lão Mạc nghiêm túc nói.

"Các ngươi đến đây mấy lần rồi, qua sông bằng cách nào? Chúng ta bay qua là được mà." Đỗ Kiệt Bân lên tiếng.

"Thiếu chủ, muốn qua sông tất nhiên phải bay qua, nhưng cho dù bay qua cũng có hạn chế, phía trên cách mặt sông ba mét là lực lượng pháp tắc vô hình, có lực hút vô cùng mạnh, nếu bị hút vào không biết sẽ đi đâu.

Tóm lại là tiên phủ Đại La có trận pháp cổ, rất nguy hiểm, vì vậy lúc chúng ta qua sông không thể bay cao quá ba mét. Mà trong phạm vi ba mét tất nhiên sẽ bị hung thú cá yêu trong sông tấn công.

Khi qua sông phải dốc toàn lực mở phòng ngự chịu công kích của hung thú cá yêu, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà qua sông, tuyệt đối không được dừng lại, cho dù trúng đòn cũng không được dừng lại, một khi bị cuốn xuống sông mới là ác mộng." Lão Mạc càng nói về sau, vẻ mặt càng nghiêm túc.

"Được rồi Lão Mạc, ngươi đừng nói nghiêm túc như vậy Lần đầu tiên thiếu chủ đến đây, đừng làm hắn căng thẳng. Cá yêu trong con sông này tuy hung dữ nhưng thực lực tầm thường, hầu hết đều là Tiên sơ phẩm, rất ít trung phẩm, thượng phẩm thì ta chỉ mới thấy hai ba lần.

Cho nên thiếu chủ và Dương huynh đệ không cần quá căng thẳng, đến lúc đó hãy ra sức thi triển thủ đoạn, cấp tốc qua sông là được, không có gì to tát cả. Trong tình huống bình thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì qua sông chỉ mất thời gian mười hơi thở mà thôi." Lúc này A Thiện vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng cất lời.

Lão Mạc trừng mắt: "Khụ khụ... Hay cho A Thiện nhà ngươi cắt ngang ta. Ta cũng chỉ muốn thiếu chủ và Dương Bách Xuyên nâng cao cảnh giác thôi mà.”

"Hai người đủ rồi đấy, thực lực của ta và Dương Bách Xuyên chưa chắc kém hơn các ngươi đâu. Qua sông rồi nói tiếp, ha ha." Đỗ Kiệt Bân cười ha hả nói.

"Cũng đúng. Không nói nữa, suýt chút nữa thì ta quên thủ đoạn chân chính của thiếu chủ, ha ha. Quy tắc cũ, ta đi trước mở đường, thiếu chủ và Dương huynh đệ theo sau, A Thiện bọc hậu. Đi thôi..."

Nói xong Lão Mạc bỗng nhảy lên, bay trên mặt sông.

Đỗ Kiệt Bân nói với Dương Bách Xuyên: "Bách Xuyên, chúng ta đuổi theo, ngươi không có vấn đề gì chứ?"

Dương Bách Xuyên gật đầu đáp: "Không có vấn đề."

Có lẽ nơi khác hắn còn lo lắng, chứ nơi có nước thì hắn không lo lắng chút nào.


Bởi vì trong cơ thể hắn có một viên Thủy Chỉ Căn Nguyên Châu.

Đây là bảo vật hẳn lấy được từ trong tiên phủ của của Thủy Nguyên Tiên Đế hồi quay về Trái Đất, là tiên bảo hàng thật giá thật.

Có Thủy Chi Căn Nguyên Châu trong người, tất cả những

nơi liên quan tới nước đều tùy theo ý hắn.

Đừng nói là trong con sông này có hung thú cá yêu tương đương Thiên Tiên sơ cấp và trung cấp, cho dù có hung thú cá yêu cấp bậc đại viên mãn, hắn cũng không lo lắng chút nào.

Nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ rằng bình an qua sông là tốt nhất, tạm thời hẳn vẫn chưa muốn để lộ Thủy Chi Căn Nguyên Châu trên người mình.

Tốt xấu gì cũng là một con át chủ bài đúng không?

Thấy Đỗ Kiệt Bân đã nhảy vọt lên, Dương Bách Xuyên cũng di chuyển.

Trên mặt sông, bốn người đều mở ra phòng ngự toàn thân. Theo lời Lão Mạc, mở ra phòng ngự chịu công kích của cá yêu trong sông, chỉ cần lực lượng phòng ngự có thể chống đỡ được thời gian mười hơi thở là có thể qua sông, bọn họ được an toàn.

Mặt sông rộng hơn ba mươi mét, áp sát mặt sông bay qua. trong thời gian mười hơi thở quả thật không thành vấn đê.

Ban đầu rất bình yên, bốn người không gây ra động tĩnh lớn, lặng lẽ qua sông là tốt nhất.

Nhưng khi đến giữa sông, mặt sông vốn yên ả bỗng cuộn trào như nước sôi.

"Xì xì xì..."

Từng tiếng kêu trầm thấp như tiếng rắn vang lên.

Bốn người Dương Bách Xuyên biến sắc, bọn họ nhìn thấy từng con cá lớn màu xám nhảy ra khỏi mặt nước, mỗi con dài một mét, miệng há to để lộ hàm răng nanh sắc nhọn, lao về phía bọn họ...

"Mọi người đừng hoảng, cứ xông thẳng về phía trước.

Trong thời gian mười hơi thở, đám cá yêu này không thể phá nổi phòng ngự của chúng ta." Lão Mạc hô to, giọng điệu rất bình tĩnh.