“Đạo kiếm Lục Giáp? Là kiếm gì vậy?” Dương Bách Xuyên hỏi.
Lần này, ông già chỉ thốt ra đúng một chữ:
“Trảm...”
“A a a.."
'Sau tiếng trảm thứ hai. Dương Bách Xuyên nghe thấy ba tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện trong tiếng kêu gào đau đớn, ba lão tổ Tán Tiên là Cửu Phong Chân Nhân, Thông Tiên Thượng Nhân và Vạn Linh Chân Quân đã trúng một kiếm của ông bạn già Lục Giáp, để rồi hóa thành tro bụi.
ra Dương Bách Xuyên không nhìn thấy cảnh kiếm giết người, chỉ nghe mỗi tiếng kêu gào của nạn nhân, tới lúc ngó sang thì mọi thứ đã tan biến.
Ông già chỉ nói đúng hai tiếng “trảm”, thế là Kim Tiên hậu kỳ Diễm Bộ Hoan và ba vị lão tổ Tán Tiên cấp Lục chuyển điên phong lần lượt biến mất không còn chút vết tích.
Dương Bách Xuyên không biết đạo kiếm là gì, nhưng lại hiểu rất rõ sự lợi hại của nó, dù rằng đến tận bây giờ vẫn chưa thể hiểu thấu đáo.
Nơi này cuối cùng cũng yên tĩnh lại...
Bất kể Tiên Nhân hay Tán Tiên cũng đều đã chết, nếu kẻ thù không còn, tức cục diện nguy hiểm của ông và khí con đã được hóa giải,
Kế tiếp, ba lưỡng sáng trắng, đỏ và xanh vụt tới, vây quanh người hẳn, hay nói đúng hơn là quanh ông, già, vừa xoay tròn vừa phát ra tiếng kêu “ong ong”, trông có vẻ vui sướng lắm.
Giờ phút này, người điều khiển cơ thể hẳn là ông già, nên đương nhiên người mà kiếm quen là ông ấy. Thú thật Dương Bách Xuyên có hơi hâm mộ, không cần đoán cũng biết đây là kiếm của ông già, hơn nữa phẩm chất không hề thấp chút nào.
Ban nấy chỉ nhìn thấy mỗi quầng sáng trắng chói lòa, giờ mới có cơ hội xem kỹ, cả thanh kiếm dài ba thước này trắng trợn tựa ngọc, bên trong không lẫn chút tạp chất, còn lấp la lấp lánh chói mắt vô cùng. Lúc này, nó dang rung lên, tạo ra tiếng "ong ong” như tỉ ê gì đó với ông già, còn cặp trai gái áo đỏ và áo xanh thì lặng lẽ đứng bên cạnh.
Bấy giờ, ông già bỗng mở miệng: “Ông bạn gài, cuối cùng cũng gặp lại, sau hôm nay, cùng nhau quay lại chiến trường nào”
“Ong...” Đạo kiếm Lục Giáp phát ra âm thanh vang đội, sau đó là kiếm ý ngút trời, hệt như đang đáp lại lời mời gọi của Vân Thiên Tà.
“Ha ha ha... Tốt, tốt lắm, về lại vỏ rồi dẫn bản tôn vào cung, đúc lại Tiên thể, sau đó nán lại đây bảo vệ thắng nhãi này” Vân Thiên Tà vừa cười vừa nói với đạo kiếm Lục Giáp.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đã nhận ra có gì đó không đúng, nghe có vẻ hình như... ông già tính vào Chí Tôn cung một mình, không căn tới sự giúp đỡ của người đồ đệ này...
Vấn đề là Dương Bách Xuyên hiểu rất rõ tình trạng hiện tại của ông già, tàn hồn của ông vẫn còn năm trong bình Càn Khôn, ra kiểu gì đâu? Ló mặt một cái là có nguy cơ hồn phi phách tán liền thì liệu có ra được không?
Chỉ trong chớp mắt, vô số suy nghĩ xẹt qua trong. đầu Dương Bách Xuyên, ngay lúc định mở miệng hỏi ông già, hắn lại nhìn thấy quanh người một nam một nữ đứng kế bên bỗng tỏa chiếu hào quang rực rỡ, rồi hóa thành hai luồng sáng, kế tiếp, một đỏ một xanh hợp lại làm một.
Hai màu đỏ xanh hòa quyện lại với nhau, dần biếnthành một hình thái khác. Ánh sáng nhạt dần rồi tan biến, để lại vỏ kiếm đỏ xanh, chớp mắt một cái, kiếm Lục Giáp đã vào vỏ.
Sau đó, Dương Bách Xuyên cảm nhận được ông gia từ tốn vươn tay, kiếm Lục Giáp tức khắc rơi vào tay ông.
Xong xuôi, ông già mới cảm thán một câu: "Ta biết thẳng nhãi nhà con có nhiều điều muốn hỏi, thế nên hỏi thì hỏi lạ, muốn nói gì cũng nói thẳng luôn đi, vì hôm nay, tại đây, e là hai sư đồ chúng ta sẽ phải chia xa một đoạn thời gian đấy...”
“Hả... Sư phụ chết tiệt... Ý sư phụ là sao, sao con nghe không hiểu gì hết?” Hiện, trong đầu Dương Bách Xuyên đã quên sạch những lời muốn nói, chỉ còn lại mỗi câu cuối cùng của ông không ngừng hiện lên.
Hai sư đồ chúng ta sẽ chia xa?
Một tiếng ầm vang lên, đầu óc hẳn trở nên trống rỗng. Hẳn cứ tưởng ông già sẽ tiếp tục ngủ say chứ, hay là tình hình lần này rất nghiêm trọng? Chẳng lẽ việc triệu hồi đạo kiếm Lục Giáp để tiêu diệt Tiên Nhân đã bào mòn toàn bộ sức mạnh thần hồn của ông rồi? Thế nên sắp phải hồn phi phách tán ư?
Vì vậy, lúc hỏi ra câu này, cả người Dương Bách Xuyên run rẩy không ngừng.
“Ông già... chết tiệt... đừng chết mà... con, con... sớm biết vậy con đã không để sư phụ ra tay rồi, con thật sự rất sợ thần hồn của sư phụ hao hết... Sư phụ mau quay về bình Càn Khôn tĩnh dưỡng đi, không sao đâu... Sư phụ là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên Chí Tôn cơ mà, nhất định sẽ không xảy ra chuyện... Sư phụ sẽ không chết đâu, ông già mau nói cho con biết đi, người sẽ không chết, đúng không...?"
Lúc này, lòng Dương Bách Xuyên rối như tơ vò, trong đầu chỉ còn mỗi suy nghĩ vì triệu hồi cái thứ gọi là đạo kiếm Lục Giáp mà thần hồn của ông già đã cạn kiệt, lát nữa thôi e là sẽ tan thành mây khói, thế nên Dương Bách Xuyên mới sợ.
“Thằng nhóc thối tha này, dám rủa vi sư chết hả? Rốt cuộc con đang nghĩ linh tỉnh gì vậy? Vĩ sư là người đã vượt qua mười hai Thiên kiếp Tán Tiên đó, là người đầu tiên thành công chinh phục hết Tán Tiên kiếp trên đời, con tưởng vi sư sẽ chết dễ dàng vậy sao?” Vân Thiên Tà chửi đổng, nhưng giọng điệu lại tràn ngập vẻ hân hoan, vui mừng, vì ông ấy biết đồ đề vì quá quan tâm và lo lắng cho mình nên mới vậy.
Tính ra thẳng nhóc này cũng không tệ lắm nhỉ.
Dương Bách Xuyên lại hoang mang, theo lời ông già thì... hình như không có chuyện gì thật?
Dựa theo sự hiểu biết của hẳn về sư phụ, nếu ông đã nói vậy thì chắc không sao rồi.
Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.