Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3952: Thập đại Tán Tiên




Cái gì? Đã sắp đến rồi?" Diệu Huyền kinh hô, nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy ai, trong lòng thầm nghĩ: "Quả nhiên không tầm thường, ta đường đường là Tán Tiên cấp năm cũng không phát hiện có người đến, vậy mà hắn lại phát hiện”

Nhưng Diệu Huyền cũng không nghỉ ngờ Dương Bách Xuyên, bởi vì hẳn đã dùng thực lực và sức chiến đấu để chứng minh bản lĩnh của mình.

Dương Bách Xuyên gật đầu với Diệu Huyền, nói: "Đúng vậy, đã sắp đến rồi, cho nên ta có chạy cũng không thoát, mà ta cũng không muốn chạy. Diệu Huyền tiền bối hãy tránh mặt đi, ta không muốn ngươi khó xử”

Nghe giọng điệu kiên quyết của Dương Bách Xuyên, Diệu Huyền biết không thể khuyên hắn, thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi, bởi vì nàng đã cố gắng hết sức, hơn nữa ở lại cũng không giúp được gì.

Nàng biết rời đi là lựa chọn đúng đẫn, dù sao những người khác đều đã bị Dương Bách Xuyên giết, chỉ có mình nàng không sao, nếu bị người khác nhìn thấy cũng không hay, nên Diệu Huyền mới không chút do dự rời đi.

Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào ngọn núi xa xăm, lúc này bọn họ đang đứng ở đỉnh của núi Thất Thập Nhị Trung giai đoạn hai, cách đỉnh của núi Tam Thập Lục giai đoạn ba của núi Chí Tôn khoảng một ngàn mét.

Lẽ ra thần thức ở núi Chí Tôn sẽ bị hạn chế, hắn căn bản không thể nhìn xa ngàn mét, nhưng có sự giúp đỡ từ thần hồn lực của sư phụ, hẳn có thể nhìn thấy một người từ trên núi cao hàng ngàn mét cũng không có gì kỳ lạ.

Lúc này Dương Bách Xuyên cảm nhận được có khoảng mười hơi thở mạnh mẽ đến từ khắp nơi trên đỉnh núi, mỗi hơi thở đều cao hơn cấp bậc của Vạn Thái Cực kia rất nhiều.

“Tiểu tử thối, để những người khác vào không gian của bình Càn Khôn đi, những người đến đều có tu vi cấp sáu Hậu Kỳ, cấp bậc của Vạn Thái Cực căn bản không thể so sánh được, với tu vi của các nàng không phải đối thú của chúng, ngược lại sẽ trở thành gánh. nặng cho con”

Lúc này giọng nói của sư phụ vang lên trong đầu.

Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói chuyện, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, hắn biết bình thường sư phụ rất ít khi mở lời, nhưng nếu ông đã nhắc nhở, vậy tuyệt đối không tầm thường,

Cấp sáu hậu kỳ, cũng xem như cao thủ, theo lời của Diệu Huyền lúc nấy, trên núi Tam Thập Lục có mười cao thủ Tán Tiên, bây giờ xem ra chính là bọn họ.

Về phần Tán Tiên lão tổ trong miệng Diệu Huyền, cũng là cấp sáu đỉnh phong, hơn nữa là những lão quái vật đã áp chế tu vi mấy ngàn năm, hôm nay bọn họ có đến không Dương Bách Xuyên không biết, trong lòng cũng không mấy để tâm, hơn nữa đến giờ sư phụ cũng không nói ra điều gì khiến hẳn phải kinh sợ.

Có lẽ sư phụ đã nằm được trọng điểm rồi?

Đương nhiên Dương Bách Xuyên rất rõ ràng, không thể chuyện gì cũng ỷ lại vào sư phụ.

Mặc dù ông là chủ nhân của núi Chí Tôn, nhưng không biết đã bao lâu rồi không đến đây, điều tệ nhất là bây giờ ông vẫn còn là cơ thể thần hồn, không thể ra ngoài, sống chết chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.

Dương Bách Xuyên lập tức thông báo với mấy người Mai tỷ, để bọn họ tiến vào không gian của bình Cần Khôn, đương nhiên mấy người Mai tỷ muốn ở lại, chỉ là Dương Bách Xuyên quá kiên quyết, phản kháng đều vô dụng, không nói nhiều lời trực tiếp thu bọn họ vào không gian của bình Càn Khôn.

Đúng vào lúc này, mười hơi thở mạnh mẽ cũng chính là mười cao thủ Tán Tiên cấp sáu Hậu Kỳ xuất hiện trước mặt hắn.

Trong số mười cao thủ Tán Tiên Hậu Kỳ này có bảy nam ba nữ, có già có trẻ.

Mỗi người đều toát ra hơi thở mạnh mẽ.

Không ai nói gì, xuất hiện không một tiếng động, ánh mắt đều dán chặt trên người Dương Bách Xuyên.

Bầu không khí này, nếu đổi lại là tu sĩ bình thường thì đã bị áp lực của mười Tán Tiên mạnh mẽ làm cho không chịu nổi rồi.

Nhưng Dương Bách Xuyên là một ngoại lệ.

Đừng nói là áp lực của mười Tán Tiên cấp sáu Hậu Kỹ đặt trên người hắn, dù là một trăm cũng không sao cả.

Bởi vì trên người hắn có sức mạnh thần hồn của sư phụ, khí thế áp lực gì đó đối với hẳn mà nói không tồn tại.

Khí thế của ai có thể gây áp lực cho Thập Nhị Kiếp Tán Tiên được chứ?

Mặc dù sư phụ không dùng cơ thể hắn để chiến đấu, nhưng lại cho hẳn mượn sức mạnh thần hồn, dưới tình huống như vậy, Dương Bách Xuyên có thể bị áp lực của Tán Tiên cấp sáu dọa được sao.

Mười Tán Tiên không ai nói gì, đều tỏ ra bộ dạng cao cao tại thượng.

Nhưng Dương Bách Xuyên không hề để tâm đến khí thế của bọn họ.

Mười Tán Tiên có sắc mặt khác nhau, có người thì vô cảm, có người khóe miệng giật giật...