Nghe tiếng kêu thẳng thốt của tên lùn, Dương Bác Xuyên hơi kinh ngạc, không ngờ đối phương khá tinh mắt.
Nhưng vẫn chưa chính xác, tiểu Phượng Hoàng không phải hậu duệ Phượng Hoàng, mà là thần điểu Phượng Hoàng chân chính.
Lúc này, Dương Bách Xuyên không ra tay mà đứng một bên quan sát. Hẳn biết một mình tiểu Phượng Hoàng cũng đủ đổi phó với tên lùn này rồi
Một Tán Tiên cao nhất cũng chỉ là tứ chuyển đỉnh phong mà thôi, đối với một thần điểu có thể đe dọa Tán Tiên lục chuyển như tiểu Phượng Hoàng tất nhiên không thành vấn đề.
Dương Bách Xuyên cũng biết hiện tại thứ lợi hại nhất của tiểu Phượng Hoàng là ngọn lửa màu tím, thứ hai là lông Phượng Hoàng có diện tích tấn công lới thuộc loại vạn tên cùng bắn ấy.
Lần trước ở tiên phủ Cửu Vĩ, hẳn đã được chứng kiến.
Giết một tên lùn chặn đường đánh cướp hẳn là chuyện nhỏ.
Tuy nhiên Dương Bách Xuyên muốn nhanh chóng đi sâu vào núi Chí Tôn tìm Vượng Tử, hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Vì vậy hắn nói với con chồn trên vai: "Chồn nhỏ đo giúp tiểu Phượng Hoàng, nhanh chóng giải quyết trận đấu”
“Chít chít..."
Con chồn kêu chít chít, trong tiếng kêu có cảm xúc hưng phẩn, dường như đã sớm không kìm nén được. Từ trước đến nay, bản tính của con chồn là không yên phận.
Có điều trước giờ Dương Bách Xuyên luôn thiên vị con chồn, rất ít khi cho nó đi chiến đấu, thường thì những lúc nó ra tay đều là chủ động tấn công khi hắn gặp nguy hiểm.
Lần này Dương Bách Xuyên bảo con chồn đi trợ giúp tiểu Phượng Hoàng cũng vì muốn rèn luyện nó mà thôi, nhân tiện có thể tăng tốc kết thúc trận chiến.
...
Sau khi Dương Bách Xuyên ra lệnh, con chồn bay vèo ra ngoài. Cùng lúc đó, tiểu Phượng Hoàng cũng triển khai tấn công tên lùn.
"Chiếp!
Có lẽ tiểu Phượng Hoàng cảm nhận được nỗi lo lắng trong lòng Dương Bách Xuyên nên tấn công hết mình. Sau một tiếng chiếp, tiểu Phượng Hoàng hóa thành bản thể, lập tức phun một ngọn lửa về phía tên lùn.
Có điều ngọn lửa lần này màu tím.
Nhìn rất nhỏ nhưng khi cách tên lùn mười mét, ngọn lửa bỗng nổ tung, hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ giống đám mây hình nấm, diện tích trăm mét.
Giờ đây tên lùn vô cùng sợ hãi, gã cảm nhận rõ ngọn lửa màu tím của tiểu Phượng Hoàng đáng sợ hơn ngọn lửa lúc nấy mấy chục lần.
"Tên lùn nhìn ngọn lửa màu tím đập vào mặt, đốt cháy không gian xung quanh đến méo mó.
Con ngươi bỗng co lại, gã hét lên: "Hậu Thổ Chỉ Độn."
Dứt lời gã nhanh chóng lùi về sau, đồng thời trên người phát ra quãng sáng màu vàng đất. Mặt đất ầm ầm rung chuyển, có bùn đất đồn lại trên người gã, thoát cái trên người đã đã đắp đầy bùn đất, hình thành một quả cầu đất cao năm sáu chục mét bao bọc gã bên trong, hơn nữa còn có tiên linh khí hệ thổ thiên địa cường đại không ngừng hội tụ.
Tạo thành một lớp phòng ngự kiên cố.
Ầm!
Ngọn lửa màu tím của tiểu Phượng Hoàng cản nuốt quả cầu đất khổng lồ.
Ba người Dương Bách Xuyên, Mai tỷ và Thiên Hồ nhìn thấy sau khi ngọn lửa tan biến, quả cầu đất bao bọc tên lùn nhỏ lại chỉ còn một phần ba.
Hai phần ba bị ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng thiêu cháy lập tức bốc hơi, một phần ba còn lại cũng biến thành màu đỏ lửa như hòn than nung đỏ.
Dương Bách Xuyên thầm nghĩ cho dù tên lùn không chết cháy thì cũng biến thành gà ăn mày bên trong, à không, phải gọi là người ăn mày mới đúng.
Đột nhiên Dương Bách Xuyên nhíu mày, hắn cảm nhận được năng lượng thiên địa vẫn không ngừng chui vào trong gò đất...
Tức là tên lùn vẫn chưa chết cháy, vẫn ở bên trong quả cầu đất và vẫn còn sống.
Như vậy lại khiến Dương Bách Xuyên có nhận thức mới về bản lĩnh của tên lùn này.
Quả nhiên diễn biến tiếp theo đã chứng minh suy đoán của hắn.
Một giọng nói mia mai từ trong quả cầu đất vang lên: "Tiểu nghiệt súc muốn thiêu cháy bản tọa á, ngươi còn non lầm, đốt càng khiến quả cầu đất được tạo. thành bằng thần thông Hậu Thổ Chi Độn của bản tọa kiên cố hơn, ha ha ha... Hôm nay bản tọa chống mắt coi các ngươi có bản lĩnh gì."
Nghe vậy Dương Bách Xuyên nổi trận lôi đình, tiểu Phượng Hoàng lại thét dài rồi định ra tay.
"Chít!"
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu chói tai vang vọng đất trời.
Một đốm sáng vàng lóe lên rồi biến mất, vèo một cái xông vào trong quả cầu đất.