“Tóm lại đối với đảo Tán Tiên, với tu vi thực lực hiện tại của con còn tính tạm được, tạm thời không cần phải quá lo lắng. Được rồi, không có chuyện gì khác thì đi đến núi Chí Tôn đi, lần này vi sư có thể đúc lại tiên thể hay không phải dựa vào con, đi nhanh đi”
Nói đến đây, Dương Bách Xuyên cảm thấy sư phụ nói chuyện rất nghiêm túc, hẳn nghĩ xem ra sau khi sư phụ và Thiên Cơ sư nương gặp mặt, có lẽ đã biết chuyện gì đó nên mới sốt ruột trở lại Tiên giới.
Tu đạo mấy trăm năm, trưởng thành đến bây giờ, sư phụ bồi dưỡng chính mình vì một ngày nào đó chính mình giúp ông đúc lại tiên thế, làm đệ tử, bây giờ hẳn cũng chỉ có thể dùng toàn lực giúp sư phụ đúc lại tiên thể.
Có lẽ Tiên giới đã xảy ra chuyện lớn nên sư phụ mới sốt ruột bảo hẳn đi lên đảo Tán Tiên, đây đã là lần thứ ba nhắc đến việc đúc lại tiên thể.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên cũng khẩn trương theo.
Nếu đã bước lên đảo Tán Tiên, vậy trực tiếp đi núi Chí Tôn mà sư phụ nói.
Lúc này mập mạp cũng hỏi: "Vài vị đạo hữu chuẩn bị đi đâu? Nếu có thể trợ giúp, tại hạ nguyện ý cống hiến sức lực, tất nhiên... Khụ khụ, cần trả một chút thù lao”
Dương Bách Xuyên có chút vui vẻ, mặc dù loại người trắng trợn táo bạo nói điều kiện có chút không biết xấu hổ, nhưng loại người này làm việc đáng tin cậy.
Vốn dĩ có sư phụ ở đây, Dương Bách Xuyên không cần tìm hướng dẫn du lịch gì đó, nhưng dù sao sư phụ cũng không thể hiện thân, cần phải có người đường cho bọn họ, cũng bớt rất nhiều đường vòng, thiếu nhiều phiền phức.
Dương Bách Xuyên vung tay lên ném một vò rượu khi cho hẳn ta, nói: "Dẫn chúng ta đi núi Chí Tôn, bình. linh tửu này thuộc về ngươi”
Vốn dĩ mập mạp nghe thấy linh tửu, trong lòng có chút khinh thường, nghĩ thầm linh tửu có gì hay, lại không phải bảo bối, ngày nào ta cũng uống. Nhưng nghĩ lại, tu vi của mấy người này bất phàm, ra tay sẽ không keo kiệt, thuần thục tiếp nhận vò rượu, mở nắp, sau đó một luồng linh lực thuần tịnh tỏa ra, hương rượu thấm nhuần vào tìm gan, há to mồm, hẳn ta biết thứ này mới là đồ tốt thật sự.
Vội vàng đậy nắp lại, thu hồi rượu khi, toét miệng nói: “Không thành vấn đề, núi Chí Tôn là thánh địa của đảo Tán Tiên, rất nhiều tu sĩ đến đảo Tán Tiên đều đi dính chút tiên khí của núi Chí Tôn, vài vị đạo hữu đi theo ta là được.”
Có một bình rượu con khi cực phẩm, trong lòng mập mạp vui đến nở hoa, sợ Dương Bách Xuyên đổi ý, nói hết lời nhanh chóng dẫn đường.
Dương Bách Xuyên và đám người Mai tỷ cũng bay lên, đi theo sau mập mạp.
Khoảng ba tiếng sau, mập mạp nói: “Chúng ta đến núi Chí Tôn”