Khi cơn choáng váng tiêu tan, hắn chỉ cảm thấy dưới chân mình có gì đó cứng cứng, ánh sáng chói mắt cũng biến mất, khi hắn mở mắt ra thì đã xuất hiện ở một thế giới khác.
Đó là một thế giới sơn thanh thủy tú, nơi bọn họ xuất hiện là trên một đỉnh núi.
Lần này, bầu trời xanh thăm thẳm, mặt trời tươi sáng, linh khí trời đất trên không trung vô cùng rồng đậm, giống như một phúc địa động thiên.
Ở phía xa, một khu rừng rộng lớn vô tận không thể nhìn thấy điểm cuối, cổ kính mà tràn đầy sinh khí.
Phía sau hắn, Thần Phượng bà bà và Tiểu Tích Tiên Đường Đường vừa đi vừa nói: “Đây là Tiểu Yêu Giới, Dương Thánh Chủ, xin ngài hãy đi cùng mụ, nơi này là địa bàn của gia tộc Thần Phượng chúng của ta, không tính xa”
“Làm phiền” Dương Bách Xuyên ôm quyền.
Thần Phượng bà bà phi thân lên trước dẫn đường.
Dương Bách Xuyên và Mai tỷ đi theo, Chồn nhỏ tiếp tục ngồi xổm trên vai hắn.
Đương nhiên, lần này đi ra ngoài với Mai tỷ là vì em gái của Mai tỷ, Mai tỷ vẫn luôn tìm kiếm em gái Mai Thi Dĩnh, hiện tại nàng ấy tất nhiên là rất muốn gặp em gái mình.
Chỉ là Dương Bách Xuyên nghe Thần Phượng bà bà nói Mai Thi Dĩnh vẫn luôn bế quan tu luyện, nhưng nàng cũng sắp ra ngoài.
Mà mang theo Chồn nhỏ đến vì Dương Bách Xuyên có cảm giác, luôn có cảm giác lần này mình nhất định phải mang theo Chồn nhỏ nên mới mang theo.
Mà Tiểu Phượng Hoàng mới là mục tiêu chính của Thần Phượng bà bà.
Bọn họ phi hành mà lên, băng qua một khu rừng lớn, hơn mười phút, một ngọn núi đỏ rực lọt vào mắt, nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, thì đó là một ngọn núi lửa khổng lồ, vẫn có thể nhìn thấy núi lửa phun trào từ xa, trên đỉnh núi bốc lên khói dày đặc.
Thần Phượng bà bà nói: “Ngọn núi lửa đó là nơi ở của gia tộc Thần Phượng chúng ta”
“Tiền bối dẫn đường” Trong lúc nói, Dương Bách Xuyên thầm truyền âm cho Mai tỷ, Tiểu Phượng Hoàng và Chồn nhỏ cảnh giáo, hiện tại hắn không phải là tânbinh Tu Chân Giới, đương nhiên sẽ không tin tưởng bất cứ ai 100%, điều hẳn tin tưởng nhất là thức lực của chính mình và người của chính mình.
Khi càng ngày càng đến gần núi lửa, Dương Bách Xuyên thấy nó trông giống như một ngọn núi lớn nằm ngoài rừng, trong mắt không hề có một cành cây ngọn cỏ nào, nhưng Thần Phượng bà bà đã dẫn đường thẳng lên đ ỉnh núi.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên lẩm bẩm trong lòng: “Hang ổ của gia tộc Thần Phượng không thể nào ở trong núi lửa đâu đúng không?”
Vừa nghĩ như vậy trong lòng, liền nghe thấy Tiểu Tích Tiên Đường Đường nói: “Đại ca ca, gia tộc Thần Phượng ở ngay trong núi lửa, hoặc là nói cửa vào đó chính là miệng núi lửa, hì hì”
"Ặc... Đúng luôn sao.”
Dương Bách Xuyên ngạc nhiên.
Chỗ đó đang có lửa phun trào, làm sao có người sống sót được?
Hay là nói nó là một cửa vào tạo từ trận pháp?
“Điện hạ, Dương Thánh Chủ, chúng ta sắp tiến vào núi lửa, gia tộc chúng ta ở bên trong, hỏa diễm ở đây rất cao, xin hãy kích hoạt chân nguyên phòng ngự đi” Thần Phượng bà bà nói
Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ra hắn biết, trong số họ, Tiểu Phượng Hoàng đương nhiên là người không sợ lửa nhất, bản thân hẳn cũng tự tin dung nham của núi lửa không thể làm gì hắn.
Về phần Mai tỷ, hẳn biết nàng ấy hẳn là sẽ không sao, chỉ có Chồn nhỏ không rõ tình hình, Dương Bách Xuyên ôm Chồn nhỏ vào lòng để bảo vệ.
Một tiếng vù vù, Thần Phượng bà bà trực tiếp bay thẳng vào miệng núi lửa, theo sát là Tiểu Tích Tiên 'Đường Đường, sư đồ hai người đều không để ý tới miệng núi lửa đang bốc khói cuồn cuộn.
“Cẩn thận, chúng ta cũng đi thôi”
Dương Bách Xuyên dặn dò Tiểu Phượng Hoàng và Mai tỷ.
“Ca ca, huynh và Mai tỷ tới cạnh muội, ngọn lửa ở đây mang theo khí tức của Phượng Hoàng Thần Hỏa, quả thực khá mạnh, muội tới giúp các huynh ngăn chặn ngọn lửa” Tiểu Phượng Hoàng nói
Dương Bách Xuyên sửng sốt một lúc rồi mỉm cười nói: "Cũng tốt”
Mai tỷ và Dương Bách Xuyên bay sang hai bên trái phải cạnh Tiểu Phượng Hoàng, Tiểu Phượng Hoàng hóa thành bản thể, ngọn lửa thoát tỏa ra từ cơ thể tạo thành lõng ánh sáng, nhưng Dương Bách Xuyên Mai tỷ không hề cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.
Hắn biết hỏa diễm mới là nền tảng của Phượng Hoàng, không ngọn lửa nào có thể làm hại được Tiểu Phượng Hoàng.
Ba người họ lao thẳng vào miệng núi lửa, rơi thẳng xuống...
Trong làn khói dày đặc, Dương Bách Xuyên nhìn thấy nơi này là một miệng núi lửa khổng lồ có đường kính không dưới 500 mét, dựng thắng đứng.
Nửa giờ sau, bọn họ xuyên qua làn khói cuồn cuộn, đột nhiên như từ trong mây bay ra, trước mắt rộng mở trong sáng.
Bên dưới là một thế giới khác, lúc này bọn họ trực tiếp từ miệng núi lửa phía trên rơi xuống, lại tựa như xuất hiện ở bầu trời của thế giới này, như ở trên mây nhìn xuống phía dưới.
Quả nhiên là một thế giới độc lập.
Nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, thế giới này hoàn toàn là một thế giới mang màu đỏ chói mắt.
Có núi có cây, nhưng vạn vật đều có màu đỏ rực, không khí nơi đây tràn ngập hỏa nguyên tố, linh khí trời đất cực kỳ mạnh mẽ.
Đây chính là hang ổ của gia tộc mang huyết mạch Thần Phượng?
Dương Bách Xuyên lẩm bẩm tư nói.