“Grào..Aaa...Rống rống rống...”
Cả Vân Môn đều vang vọng tiếng kêu thảm thiết của trâu thần Ngũ Sắc.
Nắm đấm của Dương Bách Xuyên không hề nương tay, hẳn thật sự xem trâu thần Ngũ Sắc thành bao cát, cứ thế đánh tơi bời.
“Cho ngươi đắc ý, đánh không chết được ngươi..."
“Bịch bịch bịch...”
“Ầm ầm ầm..."
“Aaa...cứu mạng, cứu mạng...”
“Muộn rồi, hôm nay lão tử đánh cho ngươi nổ tung.” Dương Bách Xuyên tiếp tục đánh không thương tiếc.
Trâu thần Ngũ Sắc vốn béo như lợn bỗng nhiên bị Dương Bách Xuyên đánh đến thu nhỏ lại.
Nhưng nói thật, sức chống trả của con hàng này vô cùng cường hãn, tuy miệng kêu oai oái nhưng không thương tổn bao nhiêu.
Dương Bách Xuyên đánh nó không hề nương tay.
Một lúc sau, cuối cùng trâu thần cũng chấp nhận số phận: “Đừng đánh nữa, Dương thánh chủ, Dương đại gia đừng có đánh nữa, đánh nữa thì ta nổ tung thật đấy, tiểu ngưu đồng ý ký kết khế ước thần hồn, suốt đời phù tá tiểu chủ nhân, đừng đánh nữa mà...A...Grào..."
"Bịch..."
Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng dừng tay.
Lúc này trâu thần Ngũ Sắc giống như một bãi bùn nhão bị cú đấm cuối cùng của Dương Bách Xuyên đánh bay ra góc đại điện.
“Đáng đời, cho ngươi emn giả vờ, lão tử đường đường là Kỳ Lân cũng không dám giả vờ trước mặt thánh chủ, một tiên thú cỏn con như ngươi, nói linh tình cái gì, sớm đồng ý làm linh sủng của tiểu thiếu gia có phải xong rồi không..”
Trâu thần Ngũ Sắc vừa vặn rơi xuống cạnh nghé con, bị nghề con nói móc.
“Chi chi chi...”
Chồn Nhi ngồi xổm trên đầu nghé con, kêu như cười trên nỗi đau của người khác.
Lúc này, trâu thần Ngũ Sắc ngay cả rắm cũng không dám thả, nó xem như biết được thực lực thật sự của Dương Bách Xuyên, dù có nhân hai nó lên thì cũng bị Dương Bách Xuyên đánh tơi bời, sớm biết thế thì đồng ý ngay từ đầu, đỡ phải bị đánh.
Cùng lúc đó, bên trong đại điện Vân Môn, Thần Phượng bà bà bỗng nhiên mở hai mắt, lẩm bẩm nói: “Thực lực của tiểu tử này đã đạt tới bước có thể đánh nhau với trâu thần Ngũ Sắc, tuổi còn nhỏ quả nhiên là hiếm thấy, Phi Thăng cảnh vô địch, chẳng trách vị tiền bối nào đó xem trọng hẳn như vậy."
Trong thần thức của mình, Thần Phượng bà bà đương nhiên nhìn thấy Dương Bách Xuyên đánh trâu 'thần Ngũ Sắc, tự lẩm bẩm Dương Bách Xuyên là bất khả chiến bại ở Phi Thăng cảnh, có thể ra tay đánh được trâu thần Ngũ Sắc.
Bên ngoài đại điện phủ Thanh Ngưu, ánh mắt của rất nhiều người Vân Môn đều sáng lên, nhìn Dương Bách Xuyên đây sùng bái
Bên trong điện, Dương Bách Xuyên vẫy vẫy cái tay đánh trâu thần Ngũ Sắc tới tê dại, hắn nhếch miệng bước từng bước đi tới trước mặt trâu thần Ngũ Sắc, không thể không thừa nhận, con hàng này nhìn to béo như heo, nhưng thật sự rất chịu đòn, năng lực phòng ngự cường hãn.
“Đứng dậy đi, đừng có giả chết, còn đợi lão tử đánh ngươi tiếp à.” Lúc này, giọng điệu của Dương Bách Xuyên không hề tốt đẹp.
Ngay sau đó, trâu thần Ngữ Sắc câu nhàu bò dậy, nó ngẩng đầu, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ sợ hãi.
Quá emn bắt nạt trâu, người này muốn đánh trâu tới chết.
Trâu thần Ngũ Sắc vô cũng ngoan ngoãn, không dám kiêu ngạo nữa.
“Chủ nhân tha mạng” Trâu thần cúi đầu, dứt khoát nhận chủ.
“Hừ ~" Dương Bách Xuyên hừ lạnh với trâu thần Ngũ Sắc, khi hẳn quay đầu nhìn con trai Dương Tinh Phó thì gương mặt lạnh như băng lập tức hóa thành hớn hở: “Tinh Nhi qua đây.”
Hôm nay, cuối cùng Dương Tỉnh Phó cũng nhìn thấy sức mạnh của cha mình, hẳn đi tới với ánh mắt cực kỳ sùng bái.
“Bắt đầu đi, còn đợi lão tử ra tay à?” Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói với trâu thần Ngũ Sắc.
Trâu thần Ngũ Sắc đương nhiên biết Dương Bách Xuyên muốn nó giao ra nguyên thần bản mệnh để ký khế ước thần hồn với Dương Tinh Phó, trở thành tiên sủng của Dương Tỉnh Phó.
Mang theo oan ức không gì sánh được, trâu thần Ngũ Sắc cắn răng, một nguyên thần dài ba tấc bay ra từ mi tâm, đây chính là phiên bản thu nhỏ của nó đang bay về hướng mi tâm của Dương Tính Phó.
“Tinh Nhi yên tâm đi, con hàng này không dám lộn xộn, con nhận lấy ấn ký nguyên thần căn nguyên của nó, sự sống chết của nó sẽ cho con nắm giữ, nhớ kỹ, nếu sau này con hàng này không chịu nghe lời thì có thể thẳng tay hủy đi nguyên thần của nó.” Dương Bách Xuyên không kiêng dè nói
“Cảm ơn cha." Dương Tỉnh Phó vui vẻ cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy nguyên thần bổn nguyên của trâu thần Ngũ Sắc.
Khế ước thần hồn đã được hoàn thành.
Trâu thần Ngũ Sắc trở thành linh sủng của Dương Tinh Phó, sự sống chết của nó đều nằm trong tay hẳn ta.
Dương Bách Xuyên xem như đã hoàn thành lời hứa với con trai.
Trên mặt hẳn lộ ra nụ cười nhìn về phía Âu Dương Ngọc Thanh.