Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3654




Nhớ đến năm đó từng cùng chiến đấu ở Sơn Hải Giới với Thiên Hồ, có thêm Trịnh Bân Bân, có lẽ Thiên Hồ sẽ không từ chối lời mời của hắn.

Lập tức nói: “Thiên Hồ tiền bối, Vân Môn Tiên Cảnh của ta có mấy vạn Yêu tộc, cũng có cả Nhân tộc, giáo dục không phân giống nòi, không kỳ thị Yêu tộc, thật lòng muốn mời Thiên Hồ tiền bối đi đến Vân Môn, có rất nhiều nơi thanh tĩnh làm đạo tràng cho tiền bối, không biết ý của tiền bối thế nào?”

Mặc dù bây giờ tu vi của Thiên Hồ thấp hơn hắn, nhưng người ta chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ, sống hơn 10 vạn tuổi, Dương Bách Xuyên gọi tiền bối cũng hợp lý.

Nói xong Dương Bách Xuyên còn liếc nhìn Trịnh Bân Bân, ý bảo Trịnh Bân Bân nói đỡ.

Trịnh Bân Bân trợn trắng mắt, nhưng lại tán thành, dù sao nàng không có người thân bằng hữu ở Tu Chân Giới, chỉ có một mình Dương Bách Xuyên, cũng đều quen biết mấy nữ nhân ở Vân Môn, nàng còn là sư phụ của con gái Dương Bách Xuyên, năm đó còn truyền ngôi cho con gái của Dương Bách Xuyên.

Sau khi trải qua sự tính kế của đồng môn, cộng thêm sư phụ công khai rời khỏi Sơn Hải Môn, nàng cảm thấy đi Vân Môn là lựa chọn tốt nhất.

Trịnh Bân Bân nói: “Đúng vậy sư phụ, dù sao chúng ta không có nơi đi, không bằng đi theo tên này đến Vân Môn. Vân Môn của hắn có tu sĩ Sơn Hải Giới, cũng có người để nói chuyện, đi theo ăn của hắn uống của hắn, hì hì…”

Thiên Hồ mỉm cười, nói: “Ngươi có lòng, ta giao đồ đệ của ta cho ngươi, để nó đi theo ngươi đến Vân Môn trước đi. Năm đó ta từ Sơn Hải Giới đến Tu Chân Giới, sau khi gia nhập Sơn Hải Môn, gần như năm nào cũng bế quan tu luyện.

Lần này xuất quan rời khỏi Sơn Hải Môn, ta cũng không định gia nhập tông môn nào cả, nhân cơ hội này đi quan sát Tu Chân Giới, đi gặp một vài người bạn cũ…”

“Sư phụ ngài không cần ta?” Trịnh Bân Bân sốt ruột, nghe giọng điệu này của Thiên Hồ giống như không cần nàng vậy.

“Đồ đệ ngốc, thật ra ta chưa từng kết thúc nghĩa vụ của một sư phụ, năm đó nhận ngươi làm đồ đệ vì sự hứng khởi nhất thời, hơn nữa rất nhiều Yêu tộc bái Nhân tộc làm sư, rất ít Nhân tộc bái Yêu tộc làm sư, Yêu tộc bọn họ lấy truyền thừa huyết mạch là chính, không có hệ thống tu luyện truyền thừa cho ngươi, cho dù muốn truyền thụ ngươi cũng không có huyết mạch Yêu tộc, không truyền thừa được…

Cho nên mấy năm nay để ngươi đi theo ta, ngược lại liên lụy ngươi, ngươi có con đường riêng của mình, hôm nay duyên phận thầy trò giữa ngươi và ta đã hết, sau này phải sống tốt!

Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không quên ngươi, ngày nào đó có duyên chúng ta sẽ gặp nhau.

Ta không đến Vân Môn, sau này có cơ hội ta sẽ đi thăm ngươi, đến Vân Môn làm khách, lúc sắp chia tay ta tặng ngươi một vật làm tưởng niệm.”

Nói xong Thiên Hồ phất tay, một phất trần tuyết trắng xuất hiện trong tay, giao cho Trịnh Bân Bân: “Đây là một cái đuôi của một Cửu Vĩ tiền bối đã thành tiên, đây là một cái đuôi bản thể của tiên hồ, lúc nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ sẽ có tác dụng.”

“Sư phụ, ta…”

“Được rồi, ta đi đây, các ngươi giữ sức khỏe, có duyên sẽ gặp lại…”

Dứt lời Thiên Hồ hóa thành một tia sáng biến mất phía chân trời, nói đi là đi, không chút do dự.

Nước mắt của Trịnh Bân Bân rơi xuống, lúc trước đứng trước sống chết nàng không khóc, bị sư tỷ tính kế nàng cũng chỉ rơi hai giọt nước mắt.

Nhưng lúc này nhìn Thiên Hồ rời đi, nàng không nhịn được khóc.

Dương Bách Xuyên thở dài, hắn biết hắn đã coi thường khí khái Yêu tộc, có chút Yêu tộc tình nguyện chết cũng không muốn bị người quản thúc, ăn nhờ ở đậu.

Đặc biệt là dị chủng thiên địa như Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhìn như nhu tình, thật ra trong xương cốt vô cùng kiêu ngạo, sao có thể mời gia nhập Vân Môn?

Lần này còn làm Thiên Hồ kiên quyết rời đi, biết vậy không nói.

Mặc dù Thiên Hồ là bát vĩ hồ, tương đương cảnh giới Đại Thừa, nhưng tiến thêm một bước chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ chân chính, chính là cường giả vô cùng cường đại.

Nhưng nghĩ lại lời của Thiên Hồ cũng không phải không có lý, hôm nay nói với Trịnh Bân Bân, duyên phận thầy trò đã hết, không muốn chậm trễ sự tu hành của Trịnh Bân Bân nên mới kiên quyết rời đi!

“Đừng khóc, Thiên Hồ tiền bối nói đúng, có duyên sẽ gặp lại, con đường tu chân còn rất dài, chúng ta cũng nên đi…” Dương Bách Xuyên an ủi Trịnh Bân Bân.