“Ầm…”
Một quyền một kiếm va chạm mạnh mẽ, âm thanh chấn động.
Dương Bách Xuyên lùi lại ba bước, không những không bị thương mà còn cảm thấy nhẹ nhõm trong người, như thể sức mạnh chạy lung tung trong cơ thể đã tìm được lối thoát.
“Lại nào, lão độc vật, hôm nay để ta xem xem ngươi mạnh như thế nào” Trong tiếng gào thét, Dương Bách Xuyên nhảy lên, phi thân lên giữa không trung ngang bằng với thân thể khổng lồ của quái thú nham thạch, dùng kiếm chém vào đầu con quái thú nham thạch.
“Ầm ầm…”
“Grào… A…”
Một kiếm này của Dương Bách Xuyên sử dụng sức mạnh của pháp tắc, lại thêm một kiếm cắt đứt mặt của quái thú nham thạch, khiến cho quái thú nham thạch và lão độc vật Vạn Độc vuơng đồng thời kêu rống lên thảm thiết.
Dương Bách Xuyên vui mừng trong lòng, cảm thấy sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể mình đã nhẹ nhõm đi phần nào, hắn lại nhào tới một lần nữa…
“Rầm rầm rầm…”
“Grào Grào Grào… Grừ…”
Dương Bách Xuyên một kiếm lại một kiếm chém vào thân thể của quái thú nham thạch, từng khối đá nham thạch rơi xuống…
Từng nhát kiếm chém ra đều sử dụng sức mạnh của pháp tắc, từ sau khi tu vi đột phá lên Phi Thăng cảnh sơ kỳ, thực lực của Dương Bách Xuyên đã tăng lên gấp mười lần, quả thực đã đạt đến một cảnh giới mà hắn không thể tưởng tượng được.
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao các tu sĩ Phi Thăng cảnh luôn nói từ Phi Thăng cảnh trở xuống đều là sâu kiến.
Mặc dù chênh lệch giữa hai bên chỉ là một cảnh giới nhỏ, nhưng sau khi vượt qua lại là sự khác biệt một trời một vực, không chỉ thực lực tăng lên, mà sức mạnh của toàn phương vị đều tăng lên.
Đó là sức mạnh của Nguyên Thần và Chân Nguyên đồng thời biến hóa.
Phi Thăng cảnh là cấp độ tích lũy sức mạnh của Chân Nguyên và cũng là quá trình nâng Chân Nguyên lên thành tiên linh lực, khi hoàn thành chuyển hóa hoàn toàn, ánh sáng chỉ dẫn phi thăng thành tiên sẽ giáng xuống.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đã hiểu được cốt lõi của Phi Thăng cảnh, hóa ra là quá trình tiến hóa lại của Chân Nguyên và Nguyên Thần, điều này có nghĩa là sức mạnh trong cơ thể hắn lúc này đã vượt qua cấp độ Chân Nguyên.
Trong trường hợp này cộng thêm sự gia trì của sức mạnh của pháp tắc, mỗi lần hắn cầm kiếm Đồ Long chém ra một kiếm, đều sẽ khiến một viên đá nham thạch rơi ra từ cơ thể cứng rắn của quái thú nham thạch.
Sau vài phút, Dương Bách Xuyên không biết mình đã chém bao nhiêu nhát, dù sao đó cũng là lần chém chém nguyên thủy nhất, khiến thân thể to lớn cứng rắn của quái thú nham thạch nhỏ lại.
Giờ phút này, Vạn Độc Vương càng ngày càng hoảng loạn, ông ta không ngờ thực lực của Dương Bách Xuyên lại tăng vọt đến mức như vậy sau khi dùng Cửu Tiêu Độc Thần Đan, thân thể quái thú nham thạch của ông ta không thể chống cự được.
“Ầm…”
Một nhát kiếm khác chém ra, một viên đá nham thạch lớn khác lại rơi xuống.
Vạn Độc Vương biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc, ông ta đột nhiên gầm lên giận dữ, mở miệng phun ra một quả cầu lửa ngũ sắc về phía Dương Bách Xuyên, đó là tinh túy của Sương Độc và Hỏa Độc Ngũ Hành mà ông ta đã luyện ra, không trông cậy có thể thiêu chết Dương Bách Xuyên, chỉ hy vọng có thể độc chết Dương Bách Xuyên.
“Grào…”
Thấy quái thú nham thạch đột nhiên đứng dậy phun ra một quả cầu lửa lớn về phía mình, Dương Bách Xuyên cũng giật mình, khoảng cách quá gần không thể né tránh, hắn chỉ có thể rống một tiếng xuất kiếm ra.
“Phá không gian…”
Lần này, hắn dùng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể chém một kiếm.
“Ầm…”
Sau một tiếng kinh thiên động địa, ngọn lửa vỡ vụn, Dương Bách Xuyên bị khói độc quấn thân.
Tuy nhiên, thanh kiếm hắn cầm cũng trực tiếp chém vỡ quả cầu lửa, rơi xuống thân thể của quái thú nham thạch.
“Rắc… A… Ngươi…”
Một tiếng rắc giòn ta, con quái thú nham thạch trực tiếp bị một kiếm toàn lực của Dương Bách Xuyên chia năm xẻ bảy, đổ rầm xuống, kèm theo là tiếng thét không cam lòng của Vạn Độc Vương.
Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên phát hiện mình đã hít phải miệng khói độc, nhưng sau khi vào trong cơ thể thì không sao, ngược lại còn bị độc tố của Cửu Tiêu Độc Thần Đan trong cơ thể nuốt chửng.
Lúc này hắn vung tay lên, khói độc và lửa biến mất, quái thú nham thạch rơi xuống đất biến thành một bức tượng đá.
Tiến lên một bước, hắn muốn xem xét tình hình, nhưng ở giữa tảng đá, hắn phát hiện Vạn Độc Vương, thân thể đã bị kiếm khí chia làm đôi, không còn thở nữa.
Lão độc vật này cuối cùng cũng bị hắn giết chết.
Vung tay lên, Dương Bách Xuyên nhìn thấy quyển sách quý báu của lão độc vật hay còn gọi là là ≪Vạn Độc kinh≫.
Hắn không có ý định bỏ qua, cũng không nhìn, không chạm, trong lòng thầm nghĩ cái gì đó, rồi thu cuốn sách vào không gian bình Càn Khôn.
Tuy nhiên, vào lúc này, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, hắn biết chất độc của Cửu Thiên Thần Dược trong cơ thể mình phát tác.
Lúc bình tĩnh ý thức vẫn còn rõ ràng, Dương Bách Xuyên triệu hoán ba mươi lăm tên Đại yêu từ trong không gian bình Càn Khôn dặn dò: “Đưa ta đi gặp Yên Chi.”
Dương Bách Xuyên biết độc lợi hại như vậy, có lẽ chỉ có Lục Yên Chi mới có cách.