“Ngươi làm việc thì vi sư yên tâm rồi, làm cho tốt, vi sư sẽ không bạc đãi ngươi...” Vừa nói, Vạn Độc Vương vừa phe phẩy quạt rồi đi xa.
Tên mập lùn thì khom người đưa tiễn.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên nghe được lời nói vô cùng tôn kính của Nhâm Anh Tuấn, trong lòng hắn thầm buồn cười.
Chỉ nghe Nhâm Anh Tuấn đưa mắt nhìn Vạn Độc Vương rồi nguyền rủa: “Mẹ kiếp...Lão già, lần nào cũng nói như vậy để lừa gạt ta, nếu không vì Vạn Độc Kinh, Nhâm Anh Tuấn ta sao có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục với ông?
Thật sự cho rằng ta là kẻ ngốc sao, có sống chết lão già ngươi cũng không truyền lại Vạn Độc Kinh cho ta, năm đó ông bị người của Tiểu Yêu Giới đuổi giết, nếu không phải có ta chăm sóc, ông đã sớm toi đời rồi.
Nói dễ nghe là thu nhận ta làm đồ đệ rồi truyền Vạn Độc Kinh lại cho ta, mẹ nó năm – sáu nghìn năm rồi, lão tử đợi mấy nghìn năm mà vẫn chưa được ngươi truyền cho Vạn Độc Kinh, lần nào cũng nói như vậy lừa gạt ta...
Nếu lão già ngươi đã bất nhân, vậy thì đừng trách người làm đồ đệ như ta bất nghĩa, ông thật sự cho rằng ta không biết nhược điểm của lão già như ông hay sao, hừ, đợi đó, bảy ngày sau vào đêm trăng, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi, Vạn Độc Kinh ta sẽ tự lấy, Cửu Tiêu Độc Thần Đan cũng sẽ là của ta, đợi sau khi ăn đan dược, lão tử chính là Vạn Độc Vương danh xứng với thực, đến khi đó ta sẽ tiễn ông lên trời...”
Nhậm Anh Tuấn khác hoàn toàn so với lúc Vạn Độc Vương ở đây, hắn vô cùng oán hận với người sư phụ này của mình.
Nhưng Dương Bách Xuyên hiểu rõ sư phụ và đệ tử Vạn Độc Vương không hòa hợp, hóa ra Nhậm Anh Tuấn oán hận Vạn Độc Vương vì hắn không truyền Vạn Độc Kinh. Nhậm Anh Tuấn còn biết cả điểm yếu của sư phụ mình.
Nghe ý như muốn giết chết Vạn Độc Vương, cướp lấy tất cả.
Nghe vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, hắn chuẩn bị đợi Vạn Độc Vương rời đi sẽ xử lý tên Nhậm Anh Tuấn này, nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên đã thay đổi chủ ý.
Nếu Nhậm Anh Tuấn đã có ý định ra tay với sư phụ của mình, nghe có vẻ như chắc chắn thành công, vậy thì Dương Bách Xuyên sẽ chuẩn bị tiếp tục giả ngất, đợi tới khi đó hắn làm ngư ông đắc lợi.
Chỉ cần sư phụ và đệ tử trở mặt với nhau thì kẻ không bị đầu độc sẽ là hoàng tước.
Đương nhiên không nói là hắn không trúng độc, hắn đã trúng độc nhưng không ai ngờ ý thức hải của hắn lại có Hắc Liên Liên Tử hóa thân, bảo vệ nguyên thần, bên trong cơ thể lại có hai mệnh tinh vô song, vận chuyển tu luyện độc tố xâm nhập vào bên trong.
Chỉ là loại độc vô hình này vô cùng lợi hại, cho dù hắn dùng hai mệnh tinh để luyện hóa thì tốc độ cũng rất chậm, không phải phút chốc là có thể giải xong.
Vạn Độc Vương hạ độc quả thật khiến Dương Bách Xuyên sợ hãi.
May mà hắn là trường hợp ngoại lệ, kế tiếp đợi khi tìm được đám tiểu Phượng Hoàng, sau đó xem kịch vui làm ngư ông đắc lợi.
Nhâm Anh Tuấn sẽ không nghĩ tới trong sân còn có một Dương Bách Xuyên không hề trúng độc, hoặc nói đúng hơn giả ngất, hắn phát tiết mà không kiêng dè, trong lúc vô ý làm lộ bí mật lớn trong lòng, cho Dương Bách Xuyên một cơ hội.
Dựa theo những gì tên mập lùn nói, Dương Bách Xuyên biết Vạn Độc Vương đã luyện chế Cửu Tiêu Độc Thần Đan, sau khi luyện chế được ba năm, vẫn luôn dưỡng ở trong đan dược, lần này trong lúc vô ý bắt được tiểu Phượng Hoàng và Thiên Yêu là có thể luyện thành Cửu Tiêu Độc Thần Đan.
Vạn Độc Vương sẽ dùng Cửu Tiêu Độc Thần Đan, luyện thành công Vạn Độc Thần Công, cho dù không thể phi thăng Tiên Giới, vẫn có thể tung hoành Tu Chân Giới, dù sao thì đến lúc đó cũng sẽ rất trâu bò.
Nhưng Cửu Tiêu Độc Thần Đan đã bị Nhâm Anh Tuấn để mắt tới.
Hắn chuẩn bị giết sư đoạt đan!
Hiện tại Dương Bách Xuyên cũng không vội, bởi vì hắn nghe Nhậm Anh Tuấn lẩm bẩm, tiểu Phượng Hoàng và đám đại yêu vẫn đang còn sống, chỉ lấy máu rồi nhốt lại.
Dương Bách Xuyên rất chờ mong Nhậm Anh Tuấn sẽ ra tay với Vạn Độc Vương, hắn quyết định tiếp tục giả ngất, đến thời điểm quan trọng sẽ nhảy ra làm ngư ông đắc lợi.
Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên lại vô cùng vui vẻ xem ra tiểu Độc Vương và đại Độc Vương đều mang một bụng ý xấu, thú vị thật.