Hiên Viên Hoàng đế kích động nhận ngọc giản, thần thức xem xét Thần Ma Y Điển bên trong ngọc giản.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Hiên Viên Hoàng đế run rẩy suốt ba ngày, y run vì kích động quá đỗi.
Ngày thứ tư, Hiên Viên Hoàng đế mới mở mắt ra, sắc mặt đỏ bừng, vô cùng cảm khái: "Thế gian thật sự có sách y siêu phàm nhập thánh! Đời này có thể đọc Thần Ma Y Điển là ta đã sống không uổng. Các vị trưởng lão hãy xem cuốn điển tịch có một không hai này đi."
Hiên Viên Hoàng đế vừa nói vừa đưa ngọc giản trong tay cho thập đại trưởng lão phía sau xem.
Không cần hoàng triều Hiên Viên nói, thập đại trưởng lão đều kích động.
Mà lúc này, Hiên Viên Hoàng đế trở tay, ánh sáng lóe lên, một trăm linh tám tấm ngọc giản bay lơ lửng trước mặt Dương Bách Xuyên. Y nói: "Dương thánh chủ, đây là Hoàng Đế Nội Kinh - tinh hoa Y đạo của các tiền bối bao đời của hoàng triều Hiên Viên ta, xin hãy nhận lấy."
Hiên Viên Hoàng đế biết so với Thần Ma Y Điển, hoàng triều Hiên Viên đã chiếm hời.
"Cảm ơn." Dương Bách Xuyên cũng không khách sáo, vung tay lên thu lấy một trăm linh tám cuốn Hoàng Đế Nội Kinh.
Đến lúc này xem như hoàng triều Hiên Viên và Vân Môn Tiên Cảnh đã chính thức kết minh, đệ tử của hai bên giao lưu Y đạo sẽ không giấu giếm nhau điều gì.
Sau khi trao đổi sách y, Dương Bách Xuyên mới nhờ Hiên Viên Hoàng đế kiểm tra độc cho Viên Tiểu Lôi.
Hiên Viên Hoàng đế nhìn Viên Tiểu Lôi, nét mặt trở nên nghiêm túc. Dương Bách Xuyên và Hiên Viên Linh Hề cũng nói cho Hiên Viên Hoàng đế nghe phán đoán của mình. Hồ Tiên Nhi cho Hiên Viên Hoàng đế xem đá Ảnh Tượng về Vạn Độc Vương.
"Không phải, ta đã gặp lão độc vật Vạn Độc Vương kia. Hắn là một người vô cùng chú ý tới ngoại hình, dáng vẻ là một thiếu niên khôi ngô, thậm chí còn ưa sạch sẽ, tuyệt đối không biến mình thành bộ dạng già nua như vậy. Hơn nữa, nếu lão độc vật kia còn sống thì hiện tại tu vi không thể nào thấp hơn ta, tuyệt đối không phải là tu vi Đại Thừa."
Hiên Viên Hoàng đế trầm ngâm nói ra phân tích của mình.
"Bệ hạ nói đó không phải là Vạn Độc Vương, nhưng thủ đoạn hạ độc quá giống, không phải là Tu Chân Giới có Vạn Độc Vương thứ hai chứ? Lão độc vật kia là một tán tu, không có tông môn, trước giờ toàn độc lai độc vãng. Không phải lão độc vật thì là ai?"
Đại trưởng lão của hoàng triều Hiên Viên lên tiếng.
"Kẻ này không đơn giản, chắc chắn có liên quan tới Vạn Độc Vương. Một là đồng môn của Vạn Độc Vương, hai là đệ tử. Ai nói tán tu không thu nhận đồ đệ?" Tam trưởng lão nói.
"Tam trưởng lão nói đúng, ta thấy tu vi và thủ đoạn hạ độc chưa đạt đến trình độ thuần thục. Ngày xưa ta từng đấu với Vạn Độc Vương, nếu là Vạn Độc Vương ra tay thì đứa bé này đã chết từ lâu rồi, không sống nổi đến bây giờ. Mà ta cũng không giải được độc, xem ra khả năng cao là truyền nhân của Vạn Độc Vương..." Hiên Viên Hoàng đế ngẫm nghĩ rồi nói.
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, bất kể đối phương có phải là Vạn Độc Vương hay đồ đệ của Vạn Độc Vương hay không, hắn đều không bỏ qua cho kẻ đã hại Viên Tiểu Lôi.
Hiện tại điều hắn lo lắng nhất là vấn đề giải độc cho Viên Tiểu Lôi. Với trình độ Y đạo của hắn, hắn không nắm chắc thành công. Nhưng nghe ý của Hiên Viên Hoàng đế thì hình như có thể giải độc. Hắn hỏi ngay: "Hiên Viên bệ hạ có thể giải độc sao?"
Hiên Viên Hoàng đế trầm ngâm nói: "Thủ đoạn hạ độc Tiên Phàm Nhất Niệm của Vạn Độc Vương là kiệt xuất ở Tu Chân Giới, một mình ta không giải được. Nhưng có thêm thập đại trưởng lão của hoàng triều Hiên Viên ta thì nắm chắc năm phần có thể giải độc."
Nắm chắc năm phần có thể nói là tỉ lệ rất cao rồi, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn nhíu mày. Viên Tiểu Lôi là nửa đồ đệ của hắn, tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sơ xuất gì. Hắn không kìm được bèn nói: "Tỉ lệ năm phần quá thấp, có thể cao hơn chút không?"
Hiên Viên Hoàng đế cười gượng: "Đây đã là tỉ lệ sau khi mười một người chúng ta hợp sức rồi. Bảy mươi hai loại độc trong cơ thể hắn, động vào một cái là sẽ gây ra phản ứng dây chuyền. Năm phần là cao nhất, trừ khi ngươi có thể trấn áp độc trong cơ thể hắn thời gian một nén nhang. Nhưng có tới bảy mươi hai loại độc, không khéo sẽ lan ra toàn thân, ai có thể trấn áp đồng thời bảy mươi hai loại độc trong thời gian một nén nhang chứ? Khó lắm..."
Hiên Viên Hoàng đế vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên: "Ta có thể."
Nghe thấy giọng nói này, Dương Bách Xuyên lập tức vui mừng.
Những người khác cũng quay đầu nhìn, trông thấy một nữ tử trẻ tuổi đang đi đến, bên cạnh còn có một người trung niên mắt tam giác.
Lục Yên Chi và Chuột Vương tới rồi.