Trong sơn động, Dương Bách Xuyên nhìn Hiên Viên Hoàng đế hai mắt sáng rực như lửa, toàn thân căng thẳng, hắn rất muốn nói một câu "ngươi cách xa ta chút".
Hắn không ngờ Hiên Viên Hoàng đế không tới một mình, mà còn dẫn theo thập đại trưởng lão của hoàng triều Hiên Viên. Những người này không chỉ là cao thủ mà còn là chuyên gia trong lĩnh vực Y đạo.
Và hắn cũng biết bọn họ đến vì Thần Ma Y Điển.
Nhưng bị nhiều ánh mắt rực lửa chiếu tướng như vậy, Dương Bách Xuyên thấy mất tự nhiên, rất muốn nói một câu "đến mức đó không".
Chỉ là một cuốn sách y thôi mà?
Thật ra Dương Bách Xuyên khó mà hiểu được đối với Hiên Viên Hoàng đế và hoàng triều Hiên Viên của y thì thật sự đến mức đó.
Vô số thế hệ hoàng triều Hiên Viên đều tìm kiếm Thần Ma Y Điển, chuyện này đã trở thành kiếp đạo tâm. Bây giờ Dương Bách Xuyên nói muốn giao ra Thần Ma Y Điển, thời khắc giấc mơ viên mãn ấy, hoàng triều Hiên Viên không ai có thể bình tĩnh được.
"Thật sao Dương thánh chủ? Thật sự có Thần Ma Y Điển hoàn chỉnh ư?" Mặc dù con gái Hiên Viên Linh Hề đã truyền tin, Hiên Viên Hoàng đế cũng đã xác thực ngọc giản truyền tin hết lần này đến lần khác.
Nhưng sau khi gặp Dương Bách Xuyên, y vẫn không nhịn được hỏi câu này. Đành chịu thôi, chuyện này quá quan trọng đối với y.
Dương Bách Xuyên bình tĩnh lại. Hắn nhìn thấy nhiệt huyết trong ánh mắt của đám người Hiên Viên Hoàng đế, ít nhiều gì cũng hiểu được đôi chút tâm trạng của bọn họ. Hắn trịnh trọng gật đầu đáp: "Tuyệt đối không giả, ta sẽ truyền thụ cuốn Thần Ma Y Điển hoàn chỉnh trong tay cho hoàng triều Hiên Viên, để cuốn sách y này tỏa sáng dưới hoàng triều Hiên Viên, tạo phúc cho muôn dân."
Hiên Viên Hoàng đế nhận được câu trả lời của Dương Bách Xuyên, trịnh trọng cảm ơn: "Đa tạ Dương thánh chủ..."
Y không nói nhiều, nhưng khom người chín mươi độ trước Dương Bách Xuyên.
"Hiên Viên bệ hạ, không được..."
Dương Bách Xuyên vội vàng đỡ đối phương dậy nhưng không được. Hiên Viên Hoàng đế có tu vi thâm hậu, y muốn hành lễ với Dương Bách Xuyên thì tất nhiên Dương Bách Xuyên không thể đỡ dậy, chỉ có thể nhận lễ này.
Sau khi đứng dậy, Hiên Viên Hoàng đế mới nói: "Dương thánh chủ xứng đáng nhận một lễ này của hoàng triều Hiên Viên. Bởi vì đối với hoàng triều Hiên Viên chúng ta mà nói, Thần Ma Y Điển có ý nghĩa phi phàm."
Thấy Hiên Viên Hoàng đế khăng khăng, Dương Bách Xuyên cũng đành tùy y, nhưng điều nên nói thì vẫn phải nói. Hắn trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng: "Hiên Viên bệ hạ, ta truyền thụ Thần Ma Y Điển cho hoàng triều Hiên Viên cũng là có lòng riêng, chẳng hay Hiên Viên bệ hạ có đồng ý hay không?"
Đối với Hiên Viên Hoàng đế, chuyện có lớn bằng trời cũng không bằng y nhận được Thần Ma Y Điển. Y lập tức nghiêm túc nói: "Có chuyện gì thì Dương thánh chủ cứ nói, chỉ cần hoàng triều Hiên Viên làm được thì chúng ta nhất định sẽ làm."
"Không phải chuyện gì to tát, chỉ là... ta muốn sau này sắp xếp đệ tử Vân Môn cùng y sư của hoàng triều Hiên Viên lĩnh ngộ Y đạo, không biết có được không?"
Tên họ Dương nào đó nghĩ rằng thuật y đạo của hoàng triều Hiên Viên tuy không phải là Y đạo đứng đầu thế gian như Thần Ma Y Điển, nhưng người ta đã truyền thừa vô số năm tháng, tự tin sáng lập ra rất nhiều Y đạo lâm sàng thực dụng, tuyệt đối là thuật giữ mạng thượng thừa.
Thần Ma Y Điển trong tay hắn là Y đạo cao cấp nhưng quá huyền ảo, mà lại là Y đạo căn bản. Nếu có thể đưa đệ tử Vân Môn học sách y của hoàng triều Hiên Viên thì hai bên đều vui vẻ.
Đối với Hiên Viên Hoàng đế mà nói, mấy thứ căn bản không là gì so với Thần Ma Y Điển. Y lập tức bày tỏ thái độ: "Ta thề Vân Môn Tiên Cảnh và hoàng triều Hiên Viên vĩnh viễn giao hảo muôn đời, chia sẻ thuật Y đạo của hoàng triều Hiên Viên cho đệ tử Vân Môn, đồng thời truyền thụ sách y Hoàng Đế Nội Kinh của hoàng triều Hiên Viên.
Hoàng Đế Nội Kinh là điển tịch Y đạo mà các thời đại hoàng đế của hoàng triều Hiên Viên nghiên cứu tạo ra, từ phàm đến tiên đều có đủ, tổng cộng một trăm linh tám cuốn, ta sẽ truyền lại toàn bộ cho Dương thánh chủ. Mặc dù Hoàng Đế Nội Kinh của gia tộc Hiên Viên không so được với Thần Ma Y Điển, nhưng cũng là điển tịch Y đạo mà tổ tiên của các thời đại hoàng đế hoàng triều Hiên Viên chúng ta nghiên cứu ra. Mỗi cuốn đều có giá trị lâm sàng tương đối cao. Dương thánh chủ thấy sao?"
Dương Bách Xuyên nghe thấy Hiên Viên Hoàng đế nhắc đến Hoàng Đế Nội Kinh, trong lòng bất giác run lên. Mỗi người dân Hoa Hạ ai mà chẳng biết đến danh tiếng của Hoàng Đế Nội Kinh chứ?
Bây giờ nghe Hiên Viên Hoàng đế chính miệng nói ra, Dương Bách Xuyên đã xác định một vị hoàng đế nào đó của gia tộc Hiên Viên từng đến Hoa Hạ, hơn nữa còn để lại truyền thuyết Hiên Viên. Hoàng Đế Nội Kinh thật sự tồn tại ở Hoa Hạ, tuy nhiên chỉ có nội dung viết về người bình thường chứ không toàn diện.
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, Hoàng Đế Nội Kinh là một phần tình cảm quê hương, như vậy hắn lấy được Hoàng Đế Nội Kinh thì sau này trở về Hoa Hạ nhất định sẽ để lại cho quê hương.
Trong lòng không khỏi kích động, hắn nói ngay: "Vậy thì còn gì bằng, cảm ơn bệ hạ."
Dứt lời Dương Bách Xuyên trở tay giao Thần Ma Y Điển đã ghi sẵn trong ngọc giản cho Hiên Viên Hoàng đế. Người ta đã thề thốt bày tỏ thành ý, đương nhiên hắn không thể keo kiệt, lấy ra Thần Ma Y Điển là việc nên làm.