Thật ra gương mặt của Mục Tiểu Thải khá đẹp, chẳng qua là nửa gương mặt đã bị tóc che khuất để giấu vết bớt, cho nên không thấy rõ ràng.
Dương Bách Xuyên và Triệu Nam đều tin rằng nếu xóa bớt và đổi kiểu tóc thì Mục Tiểu Thải nhất định sẽ tỏa sáng.
Bất tri bất giác Mục Tiểu Thải đã thả lỏng tinh thần. Cô phát hiện thật ra Chủ tịch băng giá và Dương Bách Xuyên khác xa lời đồn trong công ty.
Một người lạnh lùng như núi băng, một người bám váy đàn bà để thăng tiến.
Trong lúc trò chuyện, Mục Tiểu Thải phát hiện Dương Bách Xuyên rất hài hước và hiểu nhiều biết rộng. Cô cũng nhận thấy trước mặt Dương Bách Xuyên, Chủ tịch băng giá rất thoải mái tự tại.
Cô thầm nghĩ đây mới là tính cách thật của Chủ tịch băng giá, chứ thật ra bộ mặt lạnh lùng ở công ty chỉ thể hiện trước mặt cấp dưới mà thôi.
Khoảng hai mươi phút sau, Dương Bách Xuyên - người vẫn luôn âm thầm dùng linh thức quan sát vết bớt trên mặt Mục Tiểu Thải - nhìn thấy vết bớt đã hoàn toàn biến mất.
Anh mỉm cười lên tiếng: "Cô Mục có thể xem được rồi." Anh vừa nói vừa ra hiệu cho Triệu Nam tìm gương trang điểm cho Mục Tiểu Thải.
Triệu Nam tìm được gương trang điểm và đưa cho Mục Tiểu Thải, chính cô ấy cũng tò mò quan sát.
Sau khi Mục Tiểu Thải vén tóc ra, Triệu Nam thốt lên đầy kinh ngạc: "Ôi, biến mất thật rồi kìa!"
Lúc này, bàn tay đang cầm gương trang điểm của Mục Tiểu Thải bỗng run lên, sau đó cô nhìn thấy vết bớt bám theo mình hai mươi bảy năm đã biến mất không còn tăm hơi.
Cô sững sờ nhìn chằm chằm vào gương, ánh mắt trống rỗng.
Sau chừng một phút yên tĩnh, Mục Tiểu Thải bật khóc: "Hu hu..."
Triệu Nam ngồi dịch sang nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Mục Tiểu Thải. Là phụ nữ với nhau nên cô ấy có thể hiểu được tâm trạng của Mục Tiểu Thải lúc này.
Đồng thời Triệu Nam liếc nhìn Dương Bách Xuyên bên cạnh, trong mắt tràn đầy cảm xúc kinh ngạc. Thật sự là càng ngày cô ấy càng không nhìn thấu Dương Bách Xuyên. Chuyện xảy ra trên người Mục Tiểu Thải hôm nay đừng nói là kỳ tích, cho dù gọi là thần tích cũng không ngoa.
Mà thần tích này là do Dương Bách Xuyên tạo nên.
Triệu Nam biết rõ làm đẹp có ý nghĩa như thế nào đối với phụ nữ, chính vì thế mà cõi lòng cô ấy nổi sóng to gió lớn vì giá trị của loại đan dược này của Dương Bách Xuyên.
Mục Tiểu Thải khóc, nhưng mà là nước mắt hạnh phúc.
Từ nhỏ cô đã bị gọi là đồ xấu xí. Đến khi trưởng thành, vì vết bớt trên mặt mà hồi cấp ba và đại học cô không có mảnh tình vắt vai, bạn học vừa nhìn thấy gương mặt cô liền tránh xa.
Sau khi bước vào xã hội, cũng tại vết bớt trên mặt mà cô chưa từng có mối tình đàng hoàng nào...
Cô căm hận vết bớt của mình, thậm chí có lúc cô đã từng hận mẹ mình tại sao để lại trên mặt cô một vết bớt xấu xí như vậy?
Trong quá trình trưởng thành của Mục Tiểu Thải, gần như cô không vui vẻ gì, thậm chí không có lấy một người bạn thân.