Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3513




Bốn ma linh khác nhau, chia ra bao vây xung quanh hắn và Nguyên Vô Thường.

Trước mặt Nguyên Vô Thường là một cái cây lớn cao mười mấy mét, toàn thân là ma sát ngưng tụ trông giống một cây liễu già, được ma sát nuôi dưỡng gần như đã biến thành thực chất. Từng cành cây không ngừng ngưng tụ và điều động lực ma sát khổng lồ tấn công hai người họ, nhưng bị Nguyên Vô Thường vung từng chưởng ép lui.

Tất nhiên là lúc này Nguyên Vô Thường hoàn toàn không nhìn thấy ma linh cây liễu này.

Hơn nữa, nếu cứ đánh tiếp thế này thì sớm muộn gì Nguyên Vô Thường sẽ cạn kiệt chân nguyên.

Dương Bách Xuyên quay lưng về phía Nguyên Vô Thường, nhìn thấy một người không rõ dung mạo chặn trước mặt hắn.

Bên trái hai người là một ma linh gấu chó, bên phải là một cây cỏ giống hoa lan.

Ba ma linh này cách bọn họ ba mươi mét, không có hành động.

Lúc trước Nguyên Vô Thường từng nói hình thái của ma linh rất đa dạng, lúc sống là sinh linh gì thì sau khi ma hóa sẽ là ma linh đó.

Vì vậy khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy bốn ma linh có hình thái khác nhau, hắn không cảm thấy kinh ngạc.

Trong bốn ma linh có người, có thú, có cỏ cây...

Ba ma linh phía sau đều không nhúc nhích, nhưng Càn Khôn Nhãn của Dương Bách Xuyên lại nhìn thấy ba ma linh ngưng tụ khí ma sát sắp thành hình, xem chừng chúng còn mạnh hơn cây liễu già.

Cây liễu đối chiến với Nguyên Vô Thường đã bị ông ta đánh đến độ không thể hình thành thể ma sát được nữa, song hình thể to lớn trông vô cùng uy mãnh.

Lúc này Dương Bách Xuyên đứng im bất động, không tới giúp đỡ Nguyên Vô Thường mà đặt sự chú ý vào ba ma linh khác. Bởi vì ba ma linh này đã sắp hoàn thành ma sát thực hóa, Dương Bách Xuyên thấy chỉ cần ba ma linh hoàn thành ma sát ngưng tụ, thực lực sẽ mạnh hơn cây già.

Dương Bách Xuyên có không gian Hắc Liên, sau khi vận chuyển thần thức và Càn Khôn Nhãn, hắn nhìn thấy rõ sự biến hóa của ba ma linh.

Trong lời nói của Nguyên Vô Thường có ý khích tướng Dương Bách Xuyên, nhưng cũng là một kiểu coi thường. Ông ta cho rằng chỉ có kẻ lõi đời giàu kinh nghiệm như ông ta mới có thủ đoạn và bản lĩnh ra vào Vô Gian Cốc, những người khác... chỉ nói cho sướng miệng thôi.

Do đó ông ta có ý nói với Dương Bách Xuyên là ngươi có giỏi, có bản lĩnh thì thử đi cho ta xem.

Mà so với Nguyên Vô Thường, Dương Bách Xuyên cũng hiếu thắng.

Chẳng phải lão già nhà ngươi coi thường người khác sao?

Ngươi tưởng chỉ mình ngươi có kinh nghiệm trong Vô Gian Cốc đấy à?

Được thôi, ta sẽ cho ngươi xem thủ đoạn của ta...

Dù sao hiện giờ hắn cũng có không gian Hắc Ám gia trì thần thức có thể khống chế trong phạm vi một trăm mét vuông, ngoài ra còn có Càn Khôn Nhãn, cho nên hắn hoàn toàn có lòng tin ứng phó được.

Sau khi Kiếm Đồ Long vào tay, sự chú ý của Dương Bách Xuyên lập tức tập trung vào ma linh cỏ hoa lan bên phải.

Người xưa có câu chọn quả hồng mềm mà bóp.

Tên họ Dương nào đó cảm thấy ma linh cỏ hoa lan này nhỏ nhất, yếu nhất.

Cho nên hắn dự định ra ty từ nó trước.

Hai người bị bốn ma linh bao vây, nhất định phải giải quyết ma linh mới được.

Thần thức tập trung trên ma linh cỏ hoa lan, kiếm quang lóe lên, kiếm đâm về phía cỏ hoa lan.

Lúc này đối mặt với cỏ hoa lan đã ngưng tụ sắp thực chất lực lượng ma sát, Dương Bách Xuyên điều động chân nguyên và sức mạnh thần hồn dồn vào một nhát kiếm.

Theo lời Nguyên Vô Thường thì bản chất của ma linh là thứ tương tự như nguyên thần, có điều ma linh trong Vô Gian Cốc bị ảnh hưởng bởi môi trường đặc biệt của Vô Gian Cốc nên kiên cố hơn nguyên thần, thậm chí có một số điểm đặc biệt mà Nguyên Vô Thường không biết.

Hơn nữa, ma linh ngưng tụ từ lực lượng ma sát vô cùng mạnh, nằm trong khoảng giữa hư và thực, có thể co giãn, cực kỳ khó đối phó.

Nhưng đối với tên họ Dương nào đó mà nói, hiện tại điểm này không còn tồn tại.

Bởi vì nền tảng thể chất và tu luyện công pháp đặc biệt, người khác không thể hấp thu tiêu hóa lực ma sát trong Vô Gian Cốc, nhưng Dương Bách Xuyên hoàn toàn có thể luyện hóa, hơn nữa còn có thể biến đổi cho bản thân sử dụng.