"Sư tôn đi chuyến này có thuận lợi không?" Bao Nghĩa Thục hỏi.
Dương Bách Xuyên cố ý nhíu mày, thở dài nói: "Haiz, kể ra thì dài lắm... Quả nhiên tên Dương Bách Xuyên kia là thiếu niên nhân kiệt, bị vây hãm trong dãy núi Vân Lôi một trăm năm, xuất sơn một cái là dẫn theo mấy vạn đại yêu tương đương Phi Thăng cảnh. Năm thánh địa lớn chúng ta vừa chạm mặt đã bị hắn tiêu diệt. Nếu không phải vi sư phản ứng nhanh thì e là con không gặp được vi sư nữa rồi..."
Tên họ Dương nào đó mặt không đỏ tim không đập nhanh tự tâng bốc bản thân.
Bao Nghĩa Thục trợn tròn mắt, Dương Bách Xuyên thở dài: "Đồ nhi à, lần này vi sư đi đã dẫn theo ba mươi đệ tử Đại Thừa Đại viên mãn, toàn quân bị diệt, e là Thánh Mẫu sẽ trách tội vi sư, đồ nhi phải thủ thỉ bên gối nói giúp vi sư đấy nhé?"
Bao Nghĩa Thục nghe thấy bốn chữ thủ thỉ bên gối, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng. Mặc dù cả thánh địa Vạn Linh đều biết Vạn Linh Thánh Mẫu nuôi nam sủng, nhưng biết thì biết vậy thôi, chứ từ trước tới giờ chưa từng có ai nói ra.
Tóm lại là biết rõ nhưng không nói toạc ra.
Hôm nay sư phụ Hứa Nguyên nói toạc ra như thế, mặt Bao Nghĩa Thục nóng bừng, nhưng y cũng biết sư phụ Hứa Nguyên thật sự cuống lên rồi. Ba mươi Đại Thừa Đại viên mãn bị giết sạch là một tổn thất lớn với thánh địa Vạn Linh, chắc chắn Vạn Linh Thánh Mẫu sẽ nổi giận.
Vì vậy, Bao Nghĩa Thục không để bụng. Hơn nữa y là người được sư phụ Hứa Nguyên thu nhận, nếu không có Hứa Nguyên thì y đã chết từ lâu rồi. Mặc dù Bao Nghĩa Thục biết năm xưa Hứa Nguyên thu nhận mình là vì muốn lợi dụng mình, lợi dụng ngoại hình của mình để lấy lòng Vạn Linh Thánh Mẫu, nhưng Hứa Nguyên thu nhận mình cũng là sự thật. Bao Nghĩa Thục luôn ghi nhớ ân tình này, chưa bao giờ quên.
Huống chi Hứa Nguyên còn nhận y làm đồ đệ, có tài nguyên tu luyện gì đều cho y một phần. Bất kể sư phụ Hứa Nguyên có mục đích gì, Bao Nghĩa Thục đều cảm kích.
Nghĩ tới đây, Bao Nghĩa Thục nghiêm túc nói: "Con thấy chuyện này không thể trách sư tôn được, là do Dương Bách Xuyên quá mạnh, đổi lại là bất kỳ trưởng lão nào đi e là kết quả cũng giống vậy. Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ nói giúp sư tôn trước mặt Thánh Mẫu."
Nghe Bao Nghĩa Thục nói vậy, Dương Bách Xuyên mừng thầm trong lòng, mà cũng vui mừng ra mặt, cười ha hả nói: "Đồ nhi à, sư tôn cũng không để con nói giúp không công đâu. Đây là đan Hợp Hoan cao cấp nhất, tổng cộng có ba viên, con dùng tiết kiệm thôi... Uống vào có lợi cho tu vi của con đấy, hơn nữa còn có thể làm cho Thánh Mẫu vui vẻ. Con cầm lấy đi."
Tên họ Dương nào đó nháy mắt, dúi đan Hợp Hoan vào tay Bao Nghĩa Thục...
Bao Nghĩa Thục lại đỏ mặt, nhưng nghe thấy là đan Hợp Hoan thì y không từ chối. Bao Nghĩa Thục biết rõ mình có thể tu luyện đến tu vi Đại Thừa sơ kỳ như bây giờ không chỉ nhờ sư tôn Hứa Nguyên, mà quan trọng hơn cả là vì nhận được sự tán thưởng của Vạn Linh Thánh Mẫu.
Tất nhiên tán thưởng ở đây là hầu hạ Vạn Linh Thánh Mẫu, làm nam sủng của bà ta, lấy lòng bà ta ở mặt song tu.
Để lấy lòng Vạn Linh Thánh Mẫu, y đã tìm không ít đan dược trên phương diện này. Có điều đan dược tìm được, dùng được thì y đều đã dùng hết rồi. Mấy năm gần đây song tu, Vạn Linh Thánh Mẫu càng ngày càng không thỏa mãn, đã bất mãn về y.
Đây cũng là chuyện khiến Bao Nghĩa Thục đau đầu. Bây giờ sư tôn Hứa Nguyên cho y đan Hợp Hoan, lại còn là loại cao cấp nhất, làm sao Bao Nghĩa Thục không vui cho được?
Bao Nghĩa Thục lén dùng thần thức quét qua, quả nhiên phát hiện đan Hợp Hoan trong tay tốt hơn mọi loại đan dược y từng thấy. Y vui như mở cờ trong bụng, thầm nói: "Cuối cùng cũng có đan dược lấy lòng Thánh Mẫu."
Bao Nghĩa Thục biết rõ nếu y đánh mất sự yêu thích của Vạn Linh Thánh Mẫu, thì ở thánh địa Vạn Linh y chẳng là gì cả.
Vì vậy, y nắm chặt đan Hợp Hoan trong tay, trong lòng càng kiên định hơn. Y nhìn sư tôn Hứa Nguyên phía đối diện, cất lời cảm ơn: "Tạ ơn Tạ ơn sư tôn ưu ái, đệ tử khắc ghi trong lòng. Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ nói giúp sư tôn trước mặt Thánh Mẫu, không để cho Thánh Mẫu trách tội sư tôn."
Dương Bách Xuyên mừng rỡ: "Việc này không nên chậm trễ, đồ nhi à, sư đồ chúng ta đi gặp Thánh Mẫu thôi! Vi sư trở về chắc chắn cả thánh địa Vạn Linh đã biết, không chừng mấy lão già chết tiệt bất hòa với vi sư đang nói xấu vi sư trước mặt Thánh Mẫu đấy. Chúng ta đi gặp Thánh Mẫu trước đã..."
"Vâng ạ..." Bao Nghĩa Thục gật đầu.
…
Trước cửa điện Vạn Linh, Dương Bách Xuyên dừng lại rồi nói: "Đồ nhi, con vào trước đi, vi sư đợi tin vui của con."
Bao Nghĩa Thục đỏ mặt, tất nhiên y biết sư tôn Hứa Nguyên có ý gì. Y không nói gì, gật đầu đi vào điện Vạn Linh.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, trong lòng thầm nghĩ: "Lưới đã tung ra, chỉ chờ cá mắc câu. Không vội không vội, mình cứ chờ trước đã..."
Hắn biết rõ sau khi Bao Nghĩa Thục vào trong sẽ đi tìm lão yêu bà Vạn Linh Thánh Mẫu hợp hoan song tu. Đén lúc đó hiệu lực của đan dược sẽ lan ra trong quá trình hai người hợp hoan, trúng độc mà không biết. Đến lúc thích hợp, hắn sẽ xông vào xử lão yêu bà dễ như trở bàn tay.
Nhìn hai thị nữ Độ Kiếp kỳ mở cửa cho Bao Nghĩa Thục vào điện, Dương Bách Xuyên hoàn toàn yên tâm.
...
Trong điện Vạn Linh, Bao Nghĩa Thục quen đường quen lối đi thẳng vào hậu điện. Đó là tẩm cung của Vạn Linh Thánh Mẫu.
Vừa mới vào trong y đã nghe tiếng tiếng hét giận dữ của Vạn Linh Thánh Mẫu: "Cút đi... Đồ vô dụng!"
Bộp!
"Á..." Một nam tử trắng trẻo y phục xộc xệch bị đánh bay ra khỏi phòng, ngã ngay trước mặt Bao Nghĩa Thục.
Tất nhiên là Bao Nghĩa Thục biết người này tên Bạch Cốt, là một thành viên trong dàn nam sủng, cũng là kẻ thường ngày cạnh tranh với y dữ dội nhất. Ngoại trừ Bao Nghĩa Thục ra, tên Bạch Cốt này cũng để lại ấn tượng tốt cho Vạn Linh Thánh Mẫu, không ngờ hôm nay đối phương cũng bị đuổi ra ngoài.