Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3433




Hắn biết họ đã chịu nhiều khổ cực, thế nên cũng chẳng thèm ngăn cản, cứ để mặc cho họ phát tiết cảm xúc.

Trước đó, tất cả đều rơi vào trạng thái bị mê hoặc, chỉ biết vâng theo mệnh lệnh của lão tổ Thái Huyền Tông, may mắn đã được Dương Bách Xuyên giải cứu, đưa vào không gian trong bình Càn Khôn không gian. Sau khi lão tổ Thái Huyền Tông chết đi, tâm trí của họ cũng tự nhiên thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta.

Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân, Võ Kiếm vừa khôi phục thần trí đã lập tức nhận ra nơi này chính là không gian trong bình Càn Khôn của sư phụ, cũng đoán được ngay là sư phụ đã đến cứu họ.

Ngay lúc tâm trạng sa sút, họ lại phát hiện sư phụ Dương Bách Xuyên xuất hiện trong không gian, vì vậy mới không kiềm nổi mà khóc nức lên.

Với họ mà nói, khoảng thời gian bị Thái Huyền Tông bắt cóc thật chẳng khác nào con ác mộng. Vốn tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp lại được sư phụ, ai ngờ đâu cuối cùng lại được sư phụ cứu ra.

Trước khi từ Sơn Hải Giới tiến vào Tu Chân Giới, ai nấy đều cho rằng nơi họ sắp tới chính là thiên đường, nào ai hay mình sẽ bị người của Thái Huyền Tông tống thẳng xuống địa ngục đâu chứ.

Giờ dù đã thoát khỏi địa ngục, họ vẫn có cảm giác như còn đang nằm mơ.

“Hu hu… Sư phụ ơi, đồ nhi tưởng sẽ chẳng bao giờ được gặp lại người nữa… Hu hu…” Độc Cô Hối ôm chặt lấy Dương Bách Xuyên khóc rống, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.

Tới cả Vương Tông Nhân có tính cách điềm đạm nhất cũng không kiềm được mà ôm đùi Dương Bách Xuyên khóc không thành tiếng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Chỉ có Tam đồ đệ Võ Kiếm là không ôm Dương Bách Xuyên, mà tính cách của hắn ta vốn hướng nội, ít nói nên cũng chẳng có gì lạ, dù vậy, trên mặt hắn ta cũng chảy đầy nước mắt.

Ngoài ra còn có vài đệ tử Vân Môn mà Dương Bách Xuyên từng gặp qua, lúc này, họ quỳ rạp xuống đất, hai mắt đỏ bừng, cảm giác khi có được một cuộc đời mới khiến họ không kiềm nén nổi cảm xúc mừng tủi trong lòng.

Điều khiến Dương Bách Xuyên bất ngờ hơn cả là trong hơn tám chục nghìn tu sĩ, có đến tận hơn một nghìn người quỳ xuống, và lần này họ còn sử dụng cách thi lễ với chủ tông môn, chứng tỏ rằng hơn một nghìn tu sĩ này đều là đệ tử Vân Môn cả..

Nhưng khi nghĩ tới hắn đã rời khỏi Sơn Hải Giới gần hai trăm năm, và năm hắn rời đi, Vân Môn đã có xu hướng trở thành tông môn đứng đầu Sơn Hải Giới, đương nhiên sẽ dễ chiêu mộ đệ tử hơn rồi, thế nên có xuất hiện vài đệ tử hắn chưa thấy bao giờ cũng là bình thường thôi.

***

“Thôi, đừng kêu nữa, giờ đã không sao rồi mà.”

Qua một hồi lâu, Dương Bách Xuyên thấy Độc Cô Hối vẫn còn chảy nước mắt thì thật sự chịu không nổi nữa, đành trầm giọng an ủi.

“Con vui quá nên mới vậy thôi mà sư phụ…” Vừa nói, Độc Cô Hối vừa lau sạch nước mắt, sau đó mới chịu thả Dương Bách Xuyên ra.

“Đứng dậy hết đi, đừng quỳ nữa.”

Dương Bách Xuyên vung tay, đỡ Nhị đồ đệ Vương Tông Nhân và Tam đồ đệ Võ Kiếm lên.

Sau khi an ủi ba người họ một phen, hắn tiến về phía ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên, rồi thuần thục quỳ xuống chào ông như trước: “Ông ngoại…”

Hơn hai trăm năm không gặp, thật ra Dương Bách Xuyên rất nhớ người thân của mình.

“Cháu ngoan, mau đứng lên đi cháu.” Đoan Mộc Hành Thiên đỡ Dương Bách Xuyên dậy, hốc mắt đỏ bừng, khẽ thổn thức trong lòng. Không ngờ sau khi đến Tu Chân Giới lại gặp phải tình hướng này, suýt nữa ông đã bỏ mạng, cuối cùng vẫn phải ngờ cháu trai tới cứu mình và mọi người.

Kế tiếp, Dương Bách Xuyên bận rộn nghênh đón các đệ tử Vân Môn có cũng như không quen biết, trong số đó còn có người của tám đại tông môn võ đạo lớn của trái đất hồi đó đã gia nhập Vân Môn, tóm lại, hắn đều lần lượt tới chào hỏi, không bỏ sót ai cả.

Sau đó hắn kể lại cho mọi người, bao gồm cả tu sĩ đến từ các tiểu thế giới khác, chuyện hắn dẫn theo các đại yêu nghĩ cách cứu viện bọn họ.

Và đương nhiên, Dương Bách Xuyên cũng đã nghe được chuyện của Vân Môn.

Dựa theo lời mấy người Độc Cô Hối nói thì họ chính là nhóm đầu tiên tới Tu Chân Giới, sau đó không may bị Thái Huyền Tông bắt đi, cũng có một vài đệ tử Vân Môn thành công chạy thoát, nhưng có có nhiều người bị giết…

Kế tiếp các đệ tử của Vân Môn cũng như Sơn Hải Giới lại bị bắt thêm hai đợt nữa. Nhóm thứ hai là do Lý Đại Nghị, vợ chồng Lưu Tích Kỳ, Lão Phương, sư tổ Dương Vấn Thiên và Mạnh Trường Thanh dẫn đầu, số lượng cũng rất nhiều, ước chừng phải tầm khoảng ba nghìn đệ tử Vân Môn.