Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3312: Dương Bách Xuyên hồn bay phách lạc!!!




Dương Bách Xuyên trợn mắt: “Xú lão đầu, ngài cũng thấy đối phương là quái thai ba đạo hào quang đó, con giải quyết sao nổi? Ngài muốn con đi chịu chết hả?”

“Người khác không có cách nhưng thằng ranh con thì có, ha ha, hơn nữa… Con thu thập Hoa Lang sẽ mang lại rất nhiều chỗ tốt.” Vân Thiên Tà bắt đầu úp úp mở mở.

“Sư phụ xấu xa, ngài mau nói biện pháp đi mà, đừng úp úp mở mở nữ… Mẹ kiếp, gã đuổi tới rồi kìa…” Trong khi trò chuyện, Dương Bách Xuyên vừa dồn hết sức bay vừa chú ý phía sau lưng, bắt gặp một tia sáng lấp lóe tại chân trời cách mấy vạn dặm là biết Hoa Lang đuổi tới rồi.

Quả nhiên ngay sau đó phía chân trời truyền đến giọng nói ngả ngớn đầy ý cười của Hoa Lang: “Nhãi con, không tệ không tệ, tốc độ không hề thua kém lão phu. Được, để lão phu xem ngươi có thể trốn được bao xa, ha ha ha…”

Nghe tiếng Hoa Lang, Dương Bách Xuyên lập tức trở nên căng thẳng, hắn thầm mắng đồ biến thái, sau đó vội vàng hỏi sư phụ: “Xú lão đầu, gã đuổi tới rồi kìa, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

“Sốt ruột cái gì, gã muốn đuổi kịp con cũng không đơn giản đâu! Con cứ giữ vững cái tốc độ này, không tốn một chốc thì gã đuổi không kịp đâu… Vi sư không nhây nữa, nói thật cho con biết, thằng nhóc con rời Thái Hoang nhất định đã đưa tới đại thiên kiếp.

Ở Thái Hoang bị pháp tắc áp chế nên không có thiên kiếp, nhưng sau khi ra đây, thiên kiếp của con chắc chắn sẽ buông xuống, hiện tại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, có lẽ xuống liền giây sau nói không chừng. Giờ con kéo dài thời gian, chờ đến khi thiên kiếp buông xuống chính là lúc đối chiến với Hoa Lang.

Vi sư kêu con chờ thiên kiếp mới đối phó Hoa Lang còn có một nguyên do khác, Hoa Lang là quái thai Tuyết Tàng, kẻ vượt qua thiên kiếp Tuyết Tàng khác với người vượt thiên kiếp bình thường ở khảo nghiệm thiên hỏa. Nếu con đối chiến với Hoa Lang trong lúc đại thiên kiếp buông xuống, gã có thể giúp con giảm bớt một phần nghiệp hỏa.” Cuối cùng Vân Thiên Tà cũng nói ra mục đích.

Thế nhưng vào tai Dương Bách Xuyên lại có chút không đáng tin lắm, hắn không nhịn được hỏi: “Xú lão đầu, độ thiên kiếp và đối đầu với Hoa Lang, có thể đảo ngược thứ tự lại được không… Còn nữa, Hoa Lang thật có thể san sẻ một phần nghiệp hỏa thiên kiếp cho con à?”

“Ranh con khốn kiếp, có khi nào vi sư lừa gạt con không? Cứ làm theo lời vi sư nói, tất cả lấy độ thiên kiếp là chủ, lần này vi sư không thể giúp con được, đại thiên kiếp là lần khảo nghiệm cuối cùng của Thiên Đạo dành cho người tu chân, vượt qua đó là đại đạo tươi sáng, không thể qua thì trở thành Tán Tiên, đi con đường ngày xưa của vi sư…”

Vân Thiên Tà mắng.

Khoảng cách với Hoa Lang đằng sau ngày càng thu nhỏ lại, Dương Bách Xuyên cũng không biết thiên kiếp của mình sẽ buông xuống khi nào, thứ đồ chơi này do Thiên Đạo khống chế, không phải nói muốn xuống là xuống.

Hắn dùng hết sức bay nhanh, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Hiện tại chỉ hy vọng thiên kiếp mau mau xuất hiện, nếu không bị Hoa Lang đuổi kịp thì hắn cũng bó tay chịu trói.

Rồi đống chủ ý lúc sau của sư phụ nữa, cũng sẽ tan thành mây khói hết.

Dương Bách Xuyên biết lần này sư phụ sẽ không ra tay, bởi vì thiên kiếp là của hắn, không một ak giúp được. Tuy hắn biết thần hồn của sư phụ cường đại nhưng chưa chắc người đã có thể đối phó với Hoa Lang.

Hiện tại chỉ có thể dựa theo lời lão đầu, cố hết sức chạy trốn kéo dài thời gian, đợi đến khoảnh khắc thiên kiếp buông xuống vừa độ kiếp vừa xử lý Hoa Lang.

Tốc độ của Dương Bách Xuyên gần như đã đạt đến mức đi được vạn dặm trong một nhịp thở, thế nhưng Hoa Lang cũng không chịu thua kém, bám chặt sau lưng hắn không bỏ. Vốn dĩ cả hai cách nhau chừng ba ngàn mét, thế mà hắn phát hiện gã đã rút ngắn lại còn tầm hai ngàn thôi.

Không phải do hắn chậm lại mà là Hoa Lang đang nhanh lên.

Dương Bách Xuyên hồn bay phách lạc!!!

Hai người một trước một sau nhoáng cái đã bay được vạn dặm.

Cũng không biết đã qua bao lâu, họ đã ra khỏi phạm vi của Tinh Cương Ngân Hà. Dương Bách Xuyên vẫn luôn là bay thẳng về trước, xuyên qua địa hạt của Tinh Cương Thiên Sơn và núi Thiên Kiếm.

Tu Chân Giới mênh mông bát ngát, mỗi một Tinh Cương đều trải dài ngàn vạn dặm, cũng vì thế mà còn được gọi là tinh vực ba ngàn dặm. Dương Bách Xuyên bay thẳng qua, một tháng sau đã tới biên giới của hai đại Tinh Cương.

Những vùng sở hữu tài nguyên dồi dào ở Tu Chân Giới đều bị Nhân tộc chiếm giữ và khai phá, tuy sau nhiều năm tháng tích lũy đã thai nghén ra vô số nền văn minh tu chân rực rỡ khác nhưng Nhân tộc vẫn chiếm thế chủ đạo tuyệt đối.

Vùng hoang dã rộng lớn bên ngoài Tinh Cương lại có rất ít Nhân tộc, hầu hết là nơi cư trú của đại yêu vô thượng hoặc chủng tộc dị loại, có nơi hoàn cảnh tự nhiên quá mức ác liệt, không thể sinh sống.