Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3302: Thật sự nghĩ tiểu gia dễ bắt nạt lắm chắc?




Cho nên Dương Bách Xuyên vẫn luôn chạy về phía trước, cưỡi Thanh Ngưu tốc độ không hề chậm.

Bây giờ Thanh Ngưu cũng là tu vi tương đương với Đại Thừa cảnh đại viên mãn, nói về thực lực tốc độ thì chỉ nhanh hơn chứ không chậm hơn tu sĩ Nhân tộc.

Chớp mắt hắn và Thanh Ngưu đã bay ra tám nghìn dặm, nhưng tu sĩ Đại Thừa cảnh phía sau vẫn bám sát theo, điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên bắt đầu trở nên nóng giận.

Không có tu sĩ Địa Tiên tam chuyển và Phi Thăng cảnh, đám cháu các ngươi còn đuổi theo tiểu gia mãi không tha?

Thật sự nghĩ tiểu gia dễ bắt nạt lắm chắc?

Cho nên Dương Bách Xuyên dừng lại, không chạy nữa.

Nếu các ngươi đã hùng hổ dọa người, vậy thì đừng trách ta không khách sáo.

“Lão Ngưu xuống dưới đi, xem ra đám cháu này không định bỏ qua cho chúng ta, nếu đã như vậy, chúng ta cũng không khách sáo với bọn họ nữa, tiêu diệt bọn họ.” Dương Bách Xuyên bảo Thanh Ngưu bay xuống một ngọn núi không tên.

“Thánh Chủ đã nhịn cục tức lâu rồi, trong số bọn họ không có tồn tại cấp bậc Thiên Yêu, chúng ta tiêu diệt bọn họ dễ như trở bàn tay.” Lúc nói chuyện, Thanh Ngưu đã đáp xuống một ngọn núi nhỏ không tên.

Dương Bách Xuyên và Thanh Ngưu lơ lửng ở ngọn núi nhỏ, nhìn hơn năm mươi tu sĩ Đại Thừa và hơn năm trăm tu sĩ Độ Kiếp cách hơn ba mươi dặm đuổi tới.

Khoảng cách hai mươi, ba mươi dặm không tính là gì đối với tu sĩ Đại Thừa, chớp mắt đã đến.

Trong khí tức, tu vi của khoảng sáu trăm tu sĩ Đại Thừa không giống nhau, nhưng Đại Thừa cảnh đại viên mãn chỉ có hai mươi người, tu vi cũng không đồng nhất…

Dương Bách Xuyên lạnh nhạt nhìn chằm chằm bọn họ bay đến từ phía chân trời…

Mấy đại Thánh Chủ cách hơn mấy nghìn dặm nhìn Dương Bách Xuyên chăm chú, đột nhiên phát hiện Dương Bách Xuyên không chạy nữa, mà dừng lại trên một ngọn núi nhỏ.

Diệu Tiên cau mày, Vạn Linh Thánh Mẫu và mấy Thánh Chủ lại mừng rỡ, trong mắt bọn họ, Dương Bách Xuyên không chạy mà dừng lại chính là tìm cái chết.

Trong lòng Vân Trường Sinh thì rất sốt ruột, vội vàng truyền âm cho đệ tử Trường Sinh Điện đi giục quái thai Tuyết Tàng đến đây.

Tiểu sư đệ dừng lại, bị khoảng sáu mươi tu sĩ Đại Thừa và sáu trăm tu sĩ Độ Kiếp bao vây, điều này không khác gì tìm cái chết.

Mặc dù hắn tin thủ đoạn của đệ tử sư phụ Vân Thiên Tà dạy ra chắc chắn mạnh mẽ phi phàm hơn tu sĩ bình thường, nhưng hắn cũng không tin một Độ Kiếp cảnh sơ kỳ trông có vẻ còn chưa độ thiên kiếp như Dương Bách Xuyên có thể sống sót trong sự công kích của nhiều tu sĩ như vậy.

Mặc dù tọa kỵ Thanh Ngưu kia của Dương Bách Xuyên có thể sánh ngang với tu sĩ Đại Thừa cảnh đại viên mãn, nhưng dù sao nó cũng chỉ có một.

Còn tu sĩ Đại Thừa cảnh đại viên mãn của lục đại Thánh địa có tới hai mươi người, chênh lệch thực lực cách xa như vậy làm sao có thể sống được?

Sự lo lắng của Vân Trường Sinh không khỏi hiện lên trên mặt. Cảnh này bị Vạn Linh Thánh Mẫu bắt được, bà ta cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Xem ra hôm nay tiểu tử kia đáng chết, hoặc nói là đợi để đầu thai sớm. Nếu hắn tiếp tục chạy trốn có lẽ có thể sống lâu hơn, nhưng hắn cứ muốn dừng lại, giờ mà chết thì đúng là số trời đã định, ha ha ha…”

Vạn Linh Thánh Mẫu cười phá lên.

Vân Trường Sinh hừ lạnh, quay đầu.

“Ơ… Không đúng, đó là… Yêu… Yêu tộc…” Đúng lúc này, Thánh Chủ của Thần Phù Linh Tông trợn to mắt, kinh ngạc kêu lên.

Tiếng kêu của hắn ta cắt ngang Vạn Linh Thánh Mẫu đang rất đắc ý và Vân Trường Sinh, hai người vội vàng vận Thần Thông Chi Nhãn để xem.

Ngay sau đó, sắc mặt của Vạn Linh Thánh Mẫu vô cùng khó coi, còn Vân Trường Sinh lại trợn mắt há hốc mồm, rồi lập tức bật cười ha ha: “Hay cho Dương Bách Xuyên, không hổ là tiểu sư đệ của Vân Trường Sinh ta. Giờ e rằng trong lòng một số người nào đó muốn rỉ máu rồi.”