Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3257: Lông vũ trắng toát bay đầy trời…




Ánh mắt Hỉ Thước bắt đầu mê ly đi về phía Dương Bách Xuyên, nàng biết gian phòng này đã bỏ Hợp Hoan Tán để thêm tác dụng.

Vì để khiến cho Dương Bách Xuyên dốc sức tiến hóa huyết mạch, Khổng Tước vương đã rất nhọc lòng, dùng cả máu Khổng Tước kết hợp thêm trăm loại dược liệu kích tình để chế tạo nên hương tình mê, chỉ cần ngửi vào Dương Bách Xuyên sẽ không thể chạy thoát.

Bọn họ dùng cách này cũng bởi vì Khổng Tước vương đã nghiên cứu phương pháp của nhân loại, nàng ấy nói: “Nhân loại xem trọng nhất là chuyện nam nữ, sau thì thành hôn thì sẽ phụ trách với nhà gái.”

Mặc dù phương pháp mà nàng dùng không phải là thành hôn, nhưng kết quả cũng giống nhau, đợi Hỉ Thước trở thành nữ nhân của Dương Bách Xuyên, tới khi tiến hóa huyết mạch cho nàng, ít nhiều gì Dương Bách Xuyên cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn.

Lúc này, Hỉ Thước đã chuẩn bị xong để dâng mình, hiến thân vì Khổng Tước vương, đây chính là sứ mệnh của nàng.



Lúc này, Dương Bách Xuyên thì sao?

Sau khi bước tới gần chiếc giường lông vũ, nhìn hai mắt của mỹ nhân đang ngập nước, hắn hỏi: “Ngươi là Hỉ Thước?”

“Là thiếp, y sư bắt đầu đi…” Vừa nói, Hỉ Thước vừa cởi tấm vải thưa trên người ra.

Cơ thể như ngọc xuất hiện trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên.

Ầm…

Lúc này, cơ thể Dương Bách Xuyên run lên, cảm giác mạch máu như muốn nổ tung, cuối cùng hắn cũng nhận ra được chỗ bất thường, nghĩ lại, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, giờ thì biết là gì rồi.

Dương Bách Xuyên cười khổ: “Khổng Tước vương đúng là nhọc lòng rồi, nhưng mà ta tới đây là để tiến hóa huyết mạch cho ngươi, không phải tới hưởng lạc.”

Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa dùng chân khí, áp xuống cảm giác bên trong cơ thể, hắn cũng không hiểu Khổng Tước vương sắp xếp cảnh tượng như thế này có mục đích gì, nhưng hắn cũng không muốn lật thuyền trong mương.

Nhưng mà, ai biết được vừa dùng chân khí, mạch máu của hắn giống như dầu trên lửa đốt, càng ngày càng nóng hơn.

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới giật mình, dùng chân khí ép xuống lại không có tác dụng.

Hỉ Thước dường như cũng nhìn ra Dương Bách Xuyên đang giải dược, nàng cười vui đùa: “Y sư, đừng lãng phí công sức nữa, loại dược kia được chế từ máu Khổng Tước và trăm loại linh dược, càng vận công thì càng phản tác dụng…”

Dứt lời, vẻ mặt của Hỉ Thước cũng nhuộm hồng, nàng biết Dương Bách Xuyên đã phát hiện ra chỗ không bình thường, vậy nên cũng không che giấu nữa, loại chuyện này chỉ cần là tu sĩ thì sẽ có thể phát hiện, không cần thiết phải giấu giếm, nói thẳng ra còn tốt hơn.

Dương Bách Xuyên cười gượng từ bỏ, cơ thể của hắn như thế nào hắn tự biết.

“Ngươi muốn làm gì thì nói thẳng ra? Tốn công tốn sức như vậy có ý gì?”

Hỉ Thước nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi vậy, nàng ngồi ngay ngắn người lại, gương mặt đỏ ửng: “Y sư, lẽ nào còn chưa rõ hay sao…chẳng nhẽ còn đợi một nữ tử yếu đuối như ta động tay…”

Trong lúc nói chuyện Hỉ Thước thở hổn hển, Dương Bách Xuyên xem như hiểu rõ, tất cả là sắp xếp của Khổng Tước vương, dùng mỹ nhân kế để trói buộc hắn.

Nếu như hắn đã trúng phải tình mê, Hỉ Thước cũng sẽ không ngoại lệ.

Nghe tiếng thở dốc của Hỉ Thước, cơ thể trắng hồng dần lộ ra, Dương Bách Xuyên cảm nhận được nỗi khổ dục vọng thiêu đốt là như thế nào.

Lúc này đầu nóng lên làm sao quản âm mưu quỷ kế gì, đáy lòng chỉ có một câu, dưới hoa mẫu đơn chết thành quỷ cũng phong lưu.

Trên thế gian này, khó nhất là chấp nhận lòng tốt của người đẹp, nhưng nếu không chấp nhận thì sẽ bị trời phạt.

Hắn gầm lên một tiếng rồi nhào tới.

Mặc dù có mâu thuẫn với yêu tu, hơn nữa đối phương còn là một con Hỉ Thước.

Nhưng… Lúc này toàn thân hắn đã bốc cháy, hơn nữa Hỉ Thước có vóc người bốc lửa, gương mặt với đôi mắt quyến rũ xinh đẹp, đáy lòng Dương Bách Xuyên chỉ nói một câu – A Mi Đậu Phụ.

Hắn ném mọi chuyện lên chín tầng mây, tất cả những gì còn lại là tiếng la hét và rên rỉ trầm thấp vang lên từ trong căn phòng.

Lông vũ trắng toát bay đầy trời…

Hai người hòa vào làm một.

Hôm nay, Dương Bách Xuyên đã làm một Hỉ Thước yêu muông…

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, bên trong gian phòng, sấm sét ngừng lại, gió cũng ngưng thổi.

Toàn thân khô nóng của Dương Bách Xuyên khôi phục lại như lúc ban đầu, độc đã được giải.