Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3252: Làm phiền rồi




Đây là sự kỳ vọng cả tộc Chuột Ngũ Hành mong đợi hơn ngàn vạn năm, đến bây giờ huyết mạch của tộc Chuột Ngũ Hành bọn họ bị thụt lùi tới mức sắp diệt tộc rồi. Lời hôm đó lão ta nói khi mời Dương Bách Xuyên đến tộc Chuột Ngũ Hành khám bệnh thực ra đều là thật, huyết mạch Ngũ Hành của tộc Ngũ Hành đúng là thế hệ sau không bằng thế hệ trước…

Đây cũng là nguyên nhân Chuột Vương mạo hiểm tiến vào cấm địa của tộc Chuột Ngũ Hành.

Bây giờ, mặc dù Chuột Vương như lão ta bị Dương Bách Xuyên nắm trong tay, nhưng lại đạt được mục đích tiến hóa huyết mạch, đạt được điều mong muốn.

Chuột Vương hiểu nếu như không có Dương Bách Xuyên, thì không biết lão ta sẽ thế nào…?

Nhưng bây giờ… Chuột Vương lại biết sự tiến hóa của huyết mạch Ngũ Hành đã ảnh hưởng đến vận mệnh huyết mạch của tộc Chuột Ngũ Hành.

Dương Bách Xuyên híp mắt đề nghị lão ta dẫn cao tầng của tộc Chuột Ngũ Hành đến Yêu Y quán, thực ra là hắn muốn khống chế.

Nhưng ngược lại, lời nói của Dương Bách Xuyên chính là mệnh lệnh đối với lão ta, lão ta không dám không nghe theo. Từ sự phản kháng lúc đầu đến khi suy nghĩ lại, trong lòng Chuột Vương cũng bắt đầu cởi mở, theo lão ta nghĩ không dám làm trái mệnh lệnh của Dương Bách Xuyên, cũng tức là để huyết mạch tộc Chuột Ngũ Hành tăng mạnh.

Dương Bách Xuyên nắm giữ sinh tử thì cứ nắm giữ đi, chỉ cần bọn họ không hai lòng thì chẳng sao. Chuột Vương hiểu chủ nhân Dương Bách Xuyên này, thực ra con người hắn rất tốt.

Thế nên còn không bằng vui vẻ tiếp nhận.

Nghĩ đến đây, Chuột Vương mỉm cười, nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của chủ nhân, thuộc hạ nhất định sẽ dẫn bọn họ đến Yêu Y quán trình diện.”

Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện ngươi lo lắng.” Tất nhiên Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra sự thay đổi vừa rồi trên mặt Chuột Vương.

Hắn vừa dứt lời, mặt già của Chuột Vương đỏ lên, ho khan hai tiếng.

“Được rồi, đưa ra ngoài đi, các ngươi lại chờ đợi tiếp, không có mệnh lệnh của ta thì đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

“Vâng, xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ ở đây đợi lệnh bất cứ lúc nào.”



Chỗ bọn họ xuất hiện là ở lòng đất dưới chân núi Khổng Tước, Chuột Vương đích thân mở đường đưa Dương Bách Xuyên lên mặt đất, sau đó bước ra từ một động cổ thụ lớn.

Ngẩng đầu nhìn ra thì có một ngọn núi lớn xuất hiện trong tầm mắt, Dương Bách Xuyên biết ngọn núi này chính là núi Khổng Tước, hắn bắt đầu đi lên núi.

Phong cảnh núi Khổng Tước rất hấp dẫn, xanh um tươi tốt, từng ngọn núi san sát…

Vừa lên núi đã có một linh điểu năm màu sặc sỡ bay xuống từ trên một tàng cây, nàng ta biến thành cô gái trẻ tuổi, đáp ở trước mặt Dương Bách Xuyên, nói: “Nơi này là núi Khổng Tước, người đến là tiểu yêu nơi nào?”

Dương Bách Xuyên biết địa bàn của một đại yêu tôn tất nhiên sẽ không kiểm tra lỏng lẻo, hắn lật tay lấy ra lông đuôi Khổng Tước lúc đầu được Khổng Tước Vương tặng, nói: “Dương Bách Xuyên của Yêu y quán Vân Môn thành Vạn Yêu đến như đã hẹn.”

Lông đuôi Khổng Tước trong tay chính là tín vật, linh điểu là thủ hạ của Khổng Tước Vương, thấy vậy cô gái trẻ tuổi chớp mắt nói: “Thì ra là Tiểu Yêu Y, tôn thượng nhà ta đã đợi từ lâu, ta tên là Bách Linh, Tiểu Yêu Y hãy đi theo ta…”

“Làm phiền rồi…” Dương Bách Xuyên chắp tay, lúc này mới biết đối phương là Bách Linh Điểu.

Dọc đường đi theo Bách Linh, mặc dù trải qua từng tầng kiểm tra, nhưng hắn có lông đuôi Khổng Tước trong tay nên đều không gặp trở ngại.

Lúc đến đây, Dương Bách Xuyên phát hiện cả núi Khổng Tước hoàn toàn là một nơi tụ tập phi cầm, đương nhiên đa số là các yêu cầm loài chim, rất ít phi cầm cỡ lớn.

Vừa đi vừa nói chuyện với Bách Linh, Dương Bách Xuyên biết được tộc Khổng Tước không hề nhiều, đa số yêu cầm loài chim đều là thần phục Khổng Tước Vương.

Đợi lúc lên núi Khổng Tước thấy đủ các loại yêu tu linh điểu đếm không xuể, khiến Dương Bách Xuyên không khỏi nhớ đến tiểu Phượng Hoàng Dương San Hồng, chim thần năm đó hắn đích thân ấp nở ra.

Trong lòng hắn nghĩ nếu như tiểu Phượng Hoàng ở bên cạnh, có thể yêu tu loài chim ở đây bao gồm cả tộc Khổng Tước đều sẽ phải thần phục.