Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2966




Mộ Trường Phong trịnh trọng hành đại lễ với Dương Bách Xuyên.  

Lần này Dương Bách Xuyên thấy hơi rờn rợn, dù sao thì Mộ Trường Phong cũng là Độ Kiếp kỳ đại viên mãn, vì vậy hắn vội vàng nâng y đứng dậy.  

Người khác nể mặt rồi, hắn cũng không thể không hiểu chuyện.  

Ngay sau đó Mộ Trường Phong nhìn thoáng qua tám đệ tử Trường Sinh Điện ở sau lưng mình.  

Tám đệ tử này lập tức phản ứng lại, đồng thanh nói: “Bái kiến sư tổ…”  

Được rồi, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.  

Đặc biệt là đám người Trình Vĩ Khang, vốn dĩ bọn họ cho rằng Dương Bách Xuyên chỉ là một đệ tử ký danh do vị cao thủ nào đó của Trường Sinh Điện đã thu nhận ở bên ngoài, nào có biết hắn lại là sư tổ đâu chứ?  

Thế thì khó rồi đây.  

Một đệ tử bình thường sao có thể ngang hàng với một vị sư tổ chứ.  

Dù rằng bọn họ không biết Dương Bách Xuyên đã trở thành sư tổ của Trường Sinh Điện bằng cách nào, sao lại có được bối phận cao đến đáng sợ như vậy, nhưng mà… hiện tại chuyện này đã trở thành một vấn đề rất khó khăn.  

Nếu Dương Bách Xuyên là một tên đệ tử bình thường của Trường Sinh Điện, có thể giết dễ dàng, nhưng hiện giờ hắn lại bay lên cấp bậc sư tổ, vậy thì phiền rồi đây.  

Trình Vĩ Khang biết nếu bọn họ giết một người có cấp bậc sư tổ của Trường Sinh Điện, đến lúc đó có lẽ toàn bộ Trường Sinh Điện sẽ nổ tung, khéo có khi ngay cả thánh chủ Vân Trường Sinh cũng sẽ ra mặt.  

Nhưng nếu không giết Dương Bách Xuyên, sao hắn ta có thể cam tâm cho nổi?  

Hơn nữa, trong tay Dương Bách Xuyên còn có pháp trượng Vạn Linh của mẫu thân hắn ta - Vạn Linh Thánh Mẫu, hắn ta nhất định phải lấy lại nó.  

Không thì hắn ta sẽ không biết phải nói lại như thế nào.  

Trình Vĩ Khang rối rắm, Thẩm Bạch cũng bắt đầu buồn bực, trong nháy mắt Dương Bách Xuyên đã biến thành sư tổ của Trường Sinh Điện.  

Bọn họ dám giết đệ tử của bình thường Trường Sinh Điện, nhưng làm sao dám giết sư tổ của Trường Sinh Điện chứ?  

Dù cho Dương Bách Xuyên trông không giống một vị sư tổ cho lắm, nhưng chung quy lại cũng là sư tổ, đối với mỗi một thánh địa có truyền thừa lâu đời mà nói, đều coi trọng tôn sư trọng đạo nhất, huống chi Trường Sinh Điện còn là quy chuẩn cho các thánh địa ở nơi đây?  

Dám giết Dương Bách Xuyên không?  

Quả thật không dám giết.  

Mộc Ngưng Hiên của núi Thiên Kiếm, Lưu Dật Trần của sơn trang Bách Luyện đều sa sầm mặt mày, trước đó bọn họ ủng hộ Trình Vĩ Khang và Thẩm Bạch, là bởi vì ở trong mắt bọn họ Dương Bách Xuyên chỉ là một thằng nhãi quê mùa vô danh tiểu tốt, không thân phận không địa vị.  

Giờ thì khác rồi, nhoắng cái đã trở thành sư tổ của Trường Sinh Điện, dám đụng tới Dương Bách Xuyên không?  

Ở trong lòng Mộc Ngưng Hiên —— dám, nhưng không dám ra tay công khai.  

Lưu Dật Trần và Mộc Ngưng Hiên liếc mắt nhìn nhau một cái, nhìn thấy trong đối phương đều có cùng suy nghĩ với mình, bọn họ không thể cũng buồn bực, trước đó đã ủng hộ Trình Vĩ Khang và Thẩm Bạch rồi, hiện tại càng phải ủng hộ hết mình, nếu bây giờ bọn họ mềm yếu, bọn họ sẽ bị người khác cười nhạo.  

Ngay cả Minh Du Nhiên của U Linh Chi Đô và Đao Trủng - Khương Thế Long cũng trợn trừng hai mắt, không một ai ngờ rằng Dương Bách Xuyên lại là sư tổ của Trường Sinh Điện.  

Mọi người trong sân đều có suy nghĩ riêng trong lòng, cả đám nhìn về phía Dương Bách Xuyên và Mộ Trường Phong bằng ánh mắt phức tạp.  

Mà lúc này Dương Bách Xuyên lại có tâm trạng rất tốt, hắn không ngờ mình với các đệ tử của Trường Sinh Điện nhận lại nhau suôn sẻ như vậy, câu nói giống như ám hiệu của lão đầu tử lại khiến hắn trở thành sư tổ luôn được.  

Sau khi cho các đệ tử của Trường Sinh Điện đứng dậy, Dương Bách Xuyên giới thiệu Lục Yên Chi cho Mộ Trường Phong…  

Đối với Mộ Trường Phong mà nói, thật ra y cũng không rõ Dương Bách Xuyên là sư tổ gì, chỉ là theo danh nghĩa của thánh chủ hành cái lễ sư tổ với Dương Bách Xuyên.  

Nhưng thánh chủ của Trường Sinh Điện - Vân Trường Sinh chính là một nhân vật tựa như thần minh ở trong lòng mỗi một đệ tử của Trường Sinh Điện, lời nói của thánh chủ không bao giờ là sai, các đệ tử của Trường Sinh Điện chỉ cần vâng theo là được.