Bởi vì có tầng quan hệ này, quan hệ giữa Trường Sinh Điện và Hiên Viên hoàng triều là liên hôn, có tính chất cùng tiến cùng lùi.
Nếu đắc tội Trường Sinh Điện, người của Hiên Viên hoàng triều sẽ ra tay và ngược lại.
Cho nên mặc dù đám người Trình Vĩ Khang rất tức giận với sự cản trở của Mộ Trường Phong, nhưng sau khi Hiên Viên Linh Hề đi đến, đành phải nhịn xuống cơn tức.
Đối với Thiên Kiếm Sơn Mộc Ngưng Hiên và Luyện Sơn Trang Lưu Dật Trần, bọn họ giúp Trình Vĩ Khang và Thẩm Bạch bởi vì quan hệ giữa các thánh địa và lợi ích chung.
Nhưng còn chưa đến mức xé rách mặt với Mộ Trường Phong và Hiên Viên Linh Hề.
Tạm thời là vậy.
Trình Vĩ Khang nghe vậy, lạnh lùng nói: “Mộ Trường Phong, có gì nói nhanh lên, đừng cản trở việc ta lấy lại pháp trượng Vạn Linh của mẫu thân.” Hắn ta cố ý nhấn mạnh câu cuối, cảnh cáo Mộ Trường Phong rằng Dương Bách Xuyên đã đắc tội thánh chủ, khuyên Mộ Trường Phong biết điều chút.
Mộ Trường Phong không thèm để ý đến lời nói của Trình Vĩ Khang, lạnh nhạt liếc nhìn đám người Trình Vĩ Khang, nói: “Trước khi ta biết trước thân phận của Dương Bách Xuyên, ai dám ra tay có thể thử xem.”
Giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt, nhưng từ trong miệng của Mộ Trường Phong lại tràn ngập bá đạo và sát y, tương đương uy hiếp đám người Trình Vĩ Khang.
“Ngươi…” Mặt của Trình Vĩ Khang đen kịt.
Thiên Kiếm Sơn Mộc Ngưng Hiên, người từng thua trong tay Mộ Trường Phong, nói: “Họ Mộ, nói mạnh miệng đừng cong lưỡi, người khác sợ ngươi, nhưng ta không sợ, hôm nay ta ngứa mắt tiểu tử Dương Bách Xuyên kia, ngươi muốn làm thế nào? Một tiểu tử vô danh, ai cho hắn lá gan xâm nhập Thiên Yêu Hành Cung?”
Đối với Mộc Ngưng Hiên, sau lưng gã ta có thánh địa Vạn Linh và Phù Linh tông, hơn nữa cũng nhìn ra mối quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và Trường Sinh Điện, nói năng bừa bãi vì chọc giận Mộ Trường Phong.
Bởi vì trong trận thi đấu giữa các đệ tử của chín thánh địa lớn trăm năm trước, Mộ Trường Phong đánh thắng gã ta, làm Mộc Ngưng Hiên mất mặt trước người của chín thánh địa lớn, mỗi khi nhớ lại chuyện này, cổ họng của Mộc Ngưng Hiên như bị nghẹn lại.
Sau lần đó, gã ta đã thề sẽ đạp Mộ Trường Phong xuống dưới chân, tìm lại mặt mũi đã mất, chứng minh tiểu kiếm tiên của Thiên Kiếm Sơn Trang là người mạnh nhất trong số những người trẻ tuổi, hôm nay muốn mượn đề tài để Mộ Trường Phong ra tay, đánh giết một trận.
Năm đó cũng chính gã ta nói muốn đánh với Mộ Trường Phong, lại còn thua, mặt mũi quét rác, nhưng lúc này, Mộc Ngưng Hiên muốn Mộ Trường Phong đánh trước, như vậy, lúc tái chiến với Mộ Trường Phong, gã ta có thể tìm lại mặt mũi năm đó.
Cho nên Mộc Ngưng Hiên khiêu khích vì muốn chọc giận làm Mộ Trường Phong ra tay, lần này gã ta tin tưởng có thể đánh thắng Mộ Trường Phong. Dương Bách Xuyên chỉ là một lời dẫn để gã ta chọc giận Mộ Trường Phong, nếu đã quyết định không mượn sức Dương Bách Xuyên, vậy không sao cả, nếu cần thiết gã ta có thể ra tay giết chết Dương Bách Xuyên.
Mộc Ngưng Hiên mong chờ Mộ Trường Phong tức giận, tấn công gã ta.
Người của Trường Sinh Điện bị coi thành kẻ cuồng chiến đấu, nhưng con cháu của Thiên Kiếm Sơn Trang, có ai không phải kẻ cuồng chiến đấu?
Cả Tu Chân Giới đều cho rằng lực công kích của Trường Sinh Điện mạnh nhất, điều này khiến đệ tử của Thiên Kiếm Sơn Trang cực kỳ không phục.
Bọn họ muốn chứng minh sức chiến đấu mạnh nhất là Thiên Kiếm Sơn Trang chứ không phải Trường Sinh Điện.
Mộc Ngưng Hiên có thái độ như vậy với Mộ Trường Phong không phải không có nguyên nhân.
Nhưng sau khi nghe Mộ Trường Phong nói chuyện, suýt chút nữa Mộc Ngưng Hiên tức hộc máu.
Mộ Trường Phong lạnh nhạt liếc gã ta, sau đó làm lơ, nói với đệ tử Trường Sinh Điện: “Các vị sư đệ, ai dám ra tay, giết chết tại chỗ, không chết không ngừng.”
Câu trước của Mộ Trường Phong rất bình tĩnh, nhưng câu tiếp theo lại lớn tiếng nói, mang theo sát khí dày đặc.