Đây là một lần tôi luyện, cũng là một khảo nghiệm.
Ý tứ cuối cùng của sư phụ vẫn là dựa vào bản thân là đáng tin cậy nhất.
Cho dù là đệ tử của Trường Sinh điện nhận nhau với hắn, hắn cũng không thể chuyện gì cũng dựa vào bọn họ, dựa được nhất thời, không thể dựa được cả đời, chẳng lẽ sau khi rời khỏi đây hắn sẽ luôn núp sau lưng đệ tử Trường Sinh Điện sao?
Đây không phải phong cách của Dương Bách Xuyên.
Hơn nữa, một khi đã nhận nhau với đệ tử Trường Sinh Điện, minh như vậy mà là Tổ sư thúc, cho nên không thể để cho tiểu bối chê cười đúng không?
Dương Bách Xuyên đang nói chuyện trong đầu với sư phụ, đầu óc lơ đãng, Khương Thế Long nhìn thấy Dương Bách Xuyên không hề nhúc nhích, sắc mặt không chút biểu cảm, còn tưởng rằng hắn đang sợ hãi, liền lập tức nói: "Dương huynh đệ, Dương huynh đệ."
Dương Bách Xuyên phục hồi tinh thần lại: "À... ồ, giữa ta và Trường Sinh Điện không có gì cả..."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên từng bóng người từ phía dưới đi lên, đi tới sào huyệt Thiên Ưng.
"Dương Bách Xuyên, chịu chết đi."
Trình Vĩ Khang đi tới, sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, hắn ta lập tức lao về phía Dương Bách Xuyên, giờ đây có sự hỗ trợ của Mộc Ngưng Hiên từ Thiên Kiếm Sơn và Lưu Dịch Thần từ Bách Luyện sơn trang, trong lòng hắn ta tràn đầy tự tin, lần này chẳng khác nào tứ đại thánh địa cùng nhau đối phó Dương Bách Xuyên.
Trong tay Dương Bách Xuyên lóe lên tia sáng xanh, cầm Vạn Linh Trượng trong tay, nhìn thấy Trình Vĩ Khang dẫn người tới tấn công mình, hắn đột nhiên nheo mắt lại.
"Đợi đã."
Ngay lúc này, trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên xuất hiện một bóng trắng, là một thanh niên với mái tóc dài phiêu dật đứng chắp tay, ngăn trước mặt Dương Bách Xuyên, quay lưng về phía hắn, đối mặt với Trình Vĩ Khang.
"Mộ Trường Phong, ngươi muốn ngăn cản ta sao?" Giọng nói Trình Vĩ Khang cực kỳ âm trầm, nhưng vẫn dừng lại, hắn ta đối với Trường Sinh Điện vẫn có vài phần kiêng kị.
Trong mắt của mọi người, Mộ Trường Phong là một quân tử phong độ nhẹ nhàng, hành vi cử chỉ cách nói chuyện làm việc đều rất trầm ổn.
Đối mặt với ánh mắt như phun lửa của Trình Vĩ Khang, Mộ Trường Phong lạnh nhạt nói: “Không dám, ta chỉ có lời muốn nói với Dương đạo hữu, cho nên xin ngươi chờ một chút.”
Giọng điệu của Mộ Trường Phong rất bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ lại rất có lực.
Trong giọng nói mang theo sự đáng tin.
Lúc này bên cạnh Trình Vĩ Khang có Thẩm Bạch, Mộc Ngưng Hiên, Lưu Dật Trần và Lãnh Tiêu Dật, tất cả đều hội tụ lại đây, tức giận nhìn Mộ Trường Phong.
Mấy người rất khó chịu với sự cản trở của Mộ Trường Phong.
Nhưng đứng trước mặt Mộ Trường Phong, hoặc nói cách khác đối mặt với người của Trường Sinh Điện, bọn họ thật sự không dám lật mặt.
Ở Tu Chân Giới, ai cũng biết người của Trường Sinh Điện đều là kẻ điên, không dễ dàng gây chuyện, nếu người của Trường Sinh Điện thật sự kết thù với ai đó, cần thiết phải cho ra một kết cục.
Hơn nữa bên cạnh Mộ Trường Phong còn có Hiên Viên Linh Hề của Hiên Viên hoàng triều, bọn họ càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hiên Viên hoàng triều tu y đạo, y thuật và luyện đan đứng đầu chín thánh địa lớn, ngay cả Thông Tiên cung đứng đầu chín thánh địa cũng phải tìm người của Hiên Viên gia tộc để trị bệnh luyện đan.
Có thể nói ở Tu Chân Giới, người của Hiên Viên hoàng triều có quan hệ rộng nhất, ở Tu Chân Giới ai sẽ không bị thương? Ai không cần đan dược?
Cho nên trong mấy thánh địa lớn, mọi người không muốn đắc tội người của Hiên Viên hoàng triều nhất.
Trường Sinh Điện và Hiên Viên hoàng triều có quan hệ rất thân.
Tu sĩ bình thường không biết, nhưng người của mấy thánh địa lớn đều biết, thê tử của thánh chủ Trường Sinh Điện chính là muội muội của hoàng đế Hiên Viên hoàng triều, là trưởng công chúa của Hiên Viên hoàng triều.