Nhưng mà trong lời nói của Minh Du Nhiên và Khương Thế Long cũng mang đến hai tin tốt, khiến Dương Bách Xuyên phần nào được an ủi.
Đầu tiên là Minh Du Nhiên công khai tỏ thái độ ủng hộ hắn, mặc dù hắn biết Minh Du Nhiên giúp đỡ hắn là có mục đích mới, nhưng bất kể là mục đích gì, nàng ấy trước mắt sẽ không phải là kẻ địch, đây chính là tin tốt.
Thứ hai là sự xuất hiện của người Trường Sinh Điện, đệ tử dẫn đầu Trường Sinh Điện tên là Mục Trường Phong, chỉ cần là người của Trường Sinh Điện, với hắn đều là người một nhà.
Nhưng mà Dương Bách Xuyên lại không dám chắc đệ tử Trường Sinh Điện có nhận hắn là tiểu tổ sư của họ không?
Đại đệ tử của sư phụ là điện chủ Trường Sinh điện, cũng đã hơn một vạn năm, không biết Trường Sinh điện hiện tại có phải do đại sư huynh đảm đương, có còn là thánh chủ Trường Sinh điện không?
Cho dù là như vậy, làm sao đệ tử của Trường Sinh Điện lại có thể tin hắn là tiểu đệ tử của sư phụ?
Những chuyện này đều là điều rắc rối!
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên trong lòng trực tiếp hỏi sư phụ Vân Thiên Tà: "Sư phụ, con có thể cùng đệ tử Trường Sinh điện nhận nhau không? Sư huynh của con có còn là Thánh Chủ Trường Sinh điện không?"
"Có nhận hay không thì tuỳ tình hình, đã qua hơn vạn năm, ta đã bị nhốt trong Túi Càn Khôn hơn vạn năm, sư huynh của con cũng chỉ mới sáng lập Trường Sinh điện hơn vạn năm nay thôi, có lẽ hắn vẫn còn là thánh chủ Trường Sinh Điện, không gặp phải chuyện gì đặc biệt, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện đâu."
"Đến lúc đó nhìn tình hình mà làm, nếu những tên tiểu tử của Trường Sinh Điện ra tay giúp con, tự nhiên sẽ nhận nhau, khi nhận nhau con chỉ cần nói với bọn hắn hai câu là được, chỉ cần nói với bọn hắn: "Trường Sinh Tinh Tử Hạ Thiên Tà, con đường cầu đạo sơ tâm không thay đổi." Chỉ cần bọn họ đúng là đệ tử của Trường Sinh Điện đệ tử, hẳn phải biết câu này."
"Câu này cũng chính là lời năm đó vi sư đã nói với sư huynh sư tỷ con, là điều mà chỉ có thầy trò chúng ta mới có thể biết được, nếu sư huynh của con còn nhớ vi sư thì câu nói này là bằng chứng để nhận nhau, hữu hiệu hơn bất cứ điều gì khác."
"Sư huynh con năm đó đã đem đoạn này viết vào trong tổ huấn của Trường Sinh Điện, cho nên tiểu tử con yên tâm, không cần chuyện gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, nếu chỉ là thánh địa vớ vẩn nào đó thì cũng không phải việc gì ghê gớm."
"Có thể giết được thì cứ giết. Nếu không giết được thì cứ chạy trốn bảo toàn tính mạng. Lo lắng gì chứ? Đừng luôn làm một tên phế vật. Mà nói trước, lần này vi sư sẽ không giúp con đâu. Nếu như con đến đám đệ tẻ của thánh địa cũng không đối phó được chính là làm mất mặt vi sư."
"Cũng nhớ là nếu con và đệ tử của Trường Sinh Điện nhận nhau thì đừng nói gì đến vi sư, chỉ nói con là nhận đệ tử truyền thừa của sư phụ, chưa từng gặp mặt vi sư, nhớ kỹ đừng để lỡ miệng, cứ như vậy mà làm."
Vân Thiên Tà nói hết lời liền trở nên im lặng, nhưng Dương Bách Xuyên thì giận dữ trong lòng, thầm mắng mấy câu lão già đáng chết, trên đời này sao lại có kiểu sư phụ như vậy?
Theo lời lão già đó Tứ Đại Thánh Địa đến cái rắm cũng không bằng.
Nhưng trong lòng hắn chính đại địch, có câu nói hai tay khó đánh lại bốn tay, huống chi những đệ tử thánh địa này không phải là đèn đã cạn dầu, tu vi của mỗi người thấp nhất cũng là đã qua Độ Kiếp, Đại Viên Mãn thì vơ đại cũng được một nắm.
Còn hắn thì sao?
Hiện tại miễn cưỡng là sơ kỳ Độ Kiếp, Đại Thiên Kiếp còn chưa vượt qua được.
Lão già đáng chết nói nhẹ nhàng một câu, đừng làm cho ông mất mặt.
Còn cái gì mà có thể giết được thì giết, không giết được thì chạy?
Nếu như đến lúc đó người của Tứ đại Thánh Địa thực sự liên thủ lại để giết hắn, liệu có thể chạy thoát không?
Lão già chết tiệt chỉ là nói cho có lệ thôi.
Trong lòng phiền muộn hồi lâu, Dương Bách Xuyên cuối cùng thở dài, hắn thực sự hiểu được, lần này sư phụ là có ý muốn kiểm tra hắn.
Hắn càng hiểu rõ, sư phụ nói rất đúng, nếu như hắn đến một đám đệ tử Thánh Địa cũng không đối phó được, đến lúc ra khỏi thánh địa, hắn biết rõ mình sẽ gặp phải chuyện gì.