Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2942




Sắc mặt bốn đệ tử thánh địa Vạn Linh còn lại cũng cực kỳ khó coi, nhìn thấy Dương Bách Xuyên dùng pháp trượng Vạn Linh đối phó với Lãnh Tiêu Dật, tất cả đều vô cùng tức giận, cũng cảm thấy cực kỳ nhục nhã.  

“Đi theo ta, trợ giúp Lãnh sư huynh.” Trình Vĩ Khang tức giận gầm lên.  

Hắn ta và bốn đệ tử Độ Kiếp đại viên mãn kia không phải yêu hóa, nên pháp trượng Vạn Linh không có ảnh hưởng lớn đến bọn họ.  

Mặc dù tiếng động của Yêu Hồn Linh có thể ảnh hưởng đến bọn họ nhưng bọn họ có cách đối phó.  

Nói xong, Trình Vĩ Khang nhìn về phía Thẩm Bạch: “Thẩm huynh, nếu ngươi muốn lấy lại bùa Long Lân của Thần Phù Linh Tông các ngươi, hiện tại chung sức với bọn ta.”  

Thẩm Bạch nhìn Trình Vĩ Khang, gật đầu, hắn ta cũng đã nhìn ra Dương Bách Xuyên là một tên yêu nghiệt.  

Rõ ràng tu vi là Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng vừa rồi nhìn hắn chém giết với Lãnh Tiêu Dật, lực lượng là chân khí chứ không phải chân nguyên, nói cách khác Dương Bách Xuyên vẫn là một Độ Kiếp chưa trải qua lễ rửa tội của đại thiên kiếp.  

Nhưng trong tay hắn lại có rất nhiều pháp khí, thần thông chiến kỹ cũng là cao cấp nhất.  

Tiểu tử này quá quỷ dị.  

Hiện tại có thể điều khiển được pháp trượng của thánh địa Vạn Linh, thực sự là một người nghịch thiên.  

Thẩm Bạch biết muốn lấy lại bùa Long Lân, nhất định phải phối hợp với Trình Vĩ Khang.  

Ngay sau đó Trình Vĩ Khang mang theo bốn tên đệ tử tinh anh của điện Vạn Thánh thánh địa Vạn Linh và Thẩm Bạch lao về phía Dương Bách Xuyên.  

Mục tiêu là chém giết Dương Bách Xuyên bị thương càng nặng càng tốt, hoặc áp chế hắn, sau đó Lãnh Tiêu Dật không bị ảnh hưởng, nắm lấy cơ hội giết chết Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên cường đại đến mấy cũng chỉ là tu sĩ Độ Kiếp, cũng là một người chưa trải qua thiên kiếp.  

Theo lý thuyết, dù là Trình Vĩ Khang hay Thẩm Bạch, đều là đệ tử thánh địa, đều rất để ý thể diện, không nên dùng cách đánh hội đồng, đánh tay đôi mới là phong cách của thánh địa, hơn nữa từ trước đến nay chín thánh địa lớn đều làm như vậy.  

Nhưng hiện tại vì lấy về thánh khí của mình, Trình Vĩ Khang và Thẩm Bạch chuẩn bị không biết xấu hổ.  

Hơn nữa da mặt đã mất hết từ lâu.  

Dương Bách Xuyên căng chết cũng chỉ là tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng bọn họ là đệ tử thánh địa, tu vi thấp nhất cũng là Độ Kiếp hậu kỳ.  

Trên danh nghĩa coi như đang bắt nạt Dương Bách Xuyên, lúc này lựa chọn cùng lên, hoặc nói cách khác từ lúc bắt đầu đi vào đại điện cũng đã từ bỏ da mặt.  

Nhưng đối với Trình Vĩ Khang và Thẩm Bạch, chỉ cần có thể lấy lại pháp tượng Vạn Linh và bùa Long Lân, giết chết Dương Bách Xuyên, có xấu hổ hay không đều không sao cả.  

Sáu người lai về phía Dương Bách Xuyên, trong tay bộc phát ra công kích cường đại nhất của mỗi người.  

Trong sáu người, Trình Vĩ Khang và Thẩm Bạch và Độ Kiếp hậu kỳ, bốn người còn lại là Độ Kiếp đại viên mãn.  

Nhưng Thẩm Bạch và Trình Vĩ Khang đều là thế hệ thứ hai, thực lực và thủ đoạn không hề thua kém Độ Kiếp đại viên mãn.  

Vừa ra tay, người trước người sau thi nhau phát động công kích tấn công Dương Bách Xuyên.  

Hoặc phi kiếm, hoặc thần thông cường đại, hoặc bùa chú…  

Tóm lại trong một giây, cả đại điện bộc phát ra chân nguyên đủ loại màu sắc, hơi thở cực kỳ khủng bố.  

“Thật sự không biết xấu hổ…” Khương Thế Long nhìn sáu người Trình Vĩ Khang và Thẩm Bạch cùng ra tay đối phó với Dương Bách Xuyên, đều là người của thánh địa, Khương Thế Long cảm thấy xấu hổ thay bọn họ, cùng đối phó với tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ chưa vượt qua thiên kiếp, truyền ra ngoài cũng đủ mất mặt.  

Khương Thế Long biết nếu Dương Bách Xuyên không chống đỡ được đòn tấn công của sáu người Trình Vĩ Khang và Thẩm Bạch, không chết cũng lột một tầng da.  

Sáu cao thủ Độ Kiếp liên hợp tấn công, mặc dù thủ đoạn của Dương Bách Xuyên mạnh đến đâu, trong tay có pháp trượng Vạn Linh cũng không dễ dàng chống được.  

Nói đến cùng, sức mạnh của Dương Bách Xuyên yếu hơn đám người Trình Vĩ Khang.  

Lúc này, Lãnh Tiêu Dật bị ảnh hưởng bởi pháp trượng Vạn Linh, tốc độ chậm lại, hơn nữa có vẻ thần hồn bị Yêu Hồn Linh áp chế.  

Dương Bách Xuyên biết cơ hội đã đến, ngay lập tức lao nhanh về phía trước, giơ lên pháp trượng Vạn Linh, ném về phía Lãnh Tiêu Dật.  

“Ầm… A…”  

Lãnh Tiêu Dật bị pháp trượng của Dương Bách Xuyên nện vào sau lưng, phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngã trên mặt đất.  

Cùng lúc đó, Dương Bách Xuyên cũng nhìn thấy sáu người Trình Vĩ Khang xông lên tấn công…