*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này có thể khiến cho Trình Vĩ Khang trọng thương bỏ chạy, cũng may nhờ có Lục Yên Chi dùng độc, nếu không thì Dương Bách Xuyên không chắc mình có đánh được một chưởng vào lồng ngực Trình Vĩ Khang hay không.
Một đòn pháp trượng của Trình Vĩ Khang đã đập vỡ vai trái của hắn, Dương Bách Xuyên đánh lại một chưởng vào ngực Trình Vĩ Khang cũng xem như được hời.
Hơn nữa, lần này đoạt được pháp trượng từ tay Trình Vĩ Khang, Dương Bách Xuyên biết có món pháp trượng này, hắn sẽ bội thu ở Thái Hoang.
Đợi trở về, hắn sẽ vào không gian Càn Khôn, nghiên cứu pháp trượng của Trình Vĩ Khang.
...
Sau khi vào đại điện, Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi nhìn thấy Thanh Ngưu đang bên cạnh thi thể dơi yêu, tâm tình sa sút.
Cảm giác được Dương Bách Xuyên và Lục yên Chi tới, Thanh Ngưu quay đầu nói cảm ơn: “Chủ nhân, chủ mẫu, Lão Ngưu đa tạ.”
Dương Bách Xuyên đương nhiên biết Thanh Ngưu cảm ơn vì bọn họ đã giết chết Thấy Tinh Kiếm Nô, đánh trọng thương Trình Vĩ Khang, cũng coi như là báo thù cho dơi yêu.
“Đứng dậy đi, sống chết có số, đây cũng phải là chuyện mà ngươi có thể khống chế được, ngươi đi an táng dơi yêu rồi tới tìm ta, kế tiếp còn có chuyện quan trọng cần ngươi làm.
Lần này sự liều lĩnh của ngươi suýt chút nữa đã hủy diệt tất cả chúng ta, nể tình ngươi trọng tình trọng nghĩa, lần này ta không tra cứu trách nhiệm, nhưng nhớ kỹ, không có lần sau.” Dương Bách Xuyên nghiêm nghị nói.
Như hắn đã nói, lần này suýt chết đều do Thanh Ngưu liều lĩnh, trực tiếp đi báo thù cho dơi yêu, kết quả là bị người ta áp chế, cuối cùng thì chủ nhân như hắn suýt mất mạng.
Đây thuộc kiểu không ngừng điều phái, nói như vậy, Thanh Ngưu muốn đi báo thù gì đó thì phải xin phép người chủ nhân như hắn đúng không?
Liều lĩnh xông lên chính là tự tìm cái chết, không nói cho mọi người biết để cùng bàn bạc, lại đi mạo hiểm như vậy, đường đường là yêu thú có cấp bậc tôn vương lại bị người ta áp chế, đúng là mất mặt.
Dương Bách Xuyên tức giận, hắn tức là bởi vì Thanh Ngưu không nghe dạy dỗ, không có trên dưới, mặc dù hắn cũng không quan trọng những việc này, nhưng nếu có chuyện xảy ra thì hắn vẫn phải giáo dục một phen.
Lần này Thanh Ngưu không nói cho hắn biết, không xem người chủ nhân này ra gì, suýt nữa đã gây ra đại họa.
Thế nên Dương Bách Xuyên mới dạy dỗ Thanh Ngưu, sau này hắn cũng phải uy nghiêm hơn, không có quy củ thì không có thành công, đáng sợ nhất chính là hố chủ.
Lúc nói chuyện với Thanh Ngưu, Dương Bách Xuyên đã sử dụng sức mạnh khế ước của Thanh Ngưu và nước Sinh Mệnh, Lục Yên Chi ở bên cạnh không có bất cứ cảm giác gì, nhưng Thanh Ngưu lại quỳ một chân xuống trước mặt Dương Bách Xuyên, toàn thân bắt đầu phát run.
Lúc này, từ trên người Dương Bách Xuyên, Thanh Ngưu cảm nhận được uy áp như núi đè, giống như chỉ cần người chủ nhân này muốn thì nó sẽ hồn bay phách lạc.
Thanh Ngưu cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn, nó run giọng nói: “Lão Ngưu biết sai, xin chủ nhân tha thứ, không bao giờ dám có lần sau.”
Mục đích chính của Dương Bách Xuyên là răn dạy, sau khi cảm nhận được nỗi sợ hãi của Thanh Ngưu, hắn thu lại uy áp của nước Sinh Mệnh rồi nói: “Lui xuống đi, an táng cho dơi yêu, ta còn có chuyện hỏi ngươi.”
“Vâng, Lão Ngưu xin cáo lui.”
Toàn thân Thanh Ngưu lóe lên ánh sáng xanh, ôm thi thể dơi yêu rồi rời khỏi đại điện.
Lúc này, Dương Bách Xuyên ngồi khoanh chân, quay sang nói với Lục Yên Chi: “Yên Chi, ngươi hộ pháp giúp ta, ta đi xem thử Thú Ngũ Hành với chồn nhỏ.”
Lúc trước, Thú Ngũ Hành, chồn nhỏ và Thạch Thanh đều bị pháp trượng của Trình Vĩ Khang mê hoặc, hắn thu bọn họ vào trong không gian Càn Khôn, cũng không biết tình hình thế nào rồi.
Tiến vào không gian Càn Khôn giống như ngăn cách bọn họ, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng cuối cùng hắn cũng thu pháp trượng của Trình Vĩ Khang vào không gian, loại pháp bảo quỷ dị như vậy, Dương Bách Xuyên vẫn không yên tâm.
“Vâng, Dương đại ca cứ yên tâm.” Lục Yên Chi gật đầu
Giây sau, ý thức của Dương Bách Xuyên tiến vào trong không gian Càn Khôn, phát hiện Thú Ngũ Hành, chồn nhỏ và Thạch Thanh đều không sao, khôi phục lại bình thường, nhưng lúc này cả ba đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Dương Bách Xuyên thấy như vậy thì sắc mặt thay đổi, bổn tôn trực tiếp tiến vào trong không gian Càn Khôn.
Vừa vào đã thấy pháp trượng của Trình Vĩ Khang trôi lơ lửng trong không gian Càn Khôn, ánh sáng xanh lục sẫm lập lòe, đang đánh từng đòn lên bầu trời.
“Ầm ầm ầm...”
Toàn bộ không gian bên trong bình Càn Khôn đều đang rung chuyển.