Trong khi Dương Bách Xuyên hét to, hắn nghe thấy vô số tiếng thú gầm chim hót tựa như tiếng hí của thiên quân vạn mã.
Hắn cũng nhìn thấy pháp trượng của Trình Vĩ Khang tỏa ra ánh sáng màu xanh thẫm, một con phi cầm mãnh thú to khoảng ba tấc xuất hiện.
Nhưng nhìn kỹ thì hình như có rất nhiều, có tới hàng nghìn, hoặc là hàng vạn?
Dương Bách Xuyên không thể đếm xuể, cũng không có thời gian đếm. Nói chung là những con phi cầm mãnh thú to khoảng ba tấc này nháy mắt đã bao vây bọn họ.
Đám phi cầm mãnh thú không rõ số lượng này tuy chỉ to ba tấc, nhưng tỏa ra khí tức vô cùng mạnh. Khí tức bậc này giống năng lượng nào đó hơn chứ không phải sức mạnh công kích.
Trong ánh sáng màu xanh lục rạng ngời, những con phi cầm mãnh thú này hệt như tôm cá vẫy vùng dưới biển sâu.
Dương Bách Xuyên biết chúng không phải phi cầm mãnh thú thật, mà là yêu hồn, hàng ngàn hàng vạn yêu hồn xông ra từ trong pháp trượng của Trình Vĩ Khang, có lẽ là lực lượng bị pháp trượng khống chế.
Điều khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc là hắn đã nhanh chóng phóng ra chân khí phòng ngự ổn thỏa, nhưng ai dè hàng ngàn hàng vạn con phi cầm yêu thú này lại chẳng thèm ngó ngàng đến hắn, cũng chẳng ngó ngàng đến Lục Yên Chi, mà chỉ xông về phía bốn đối tượng gồm Thanh Ngưu, thú Ngũ Hành, con chồn và đá Đả Tiên.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên nảy sinh nghi vấn, tên Trình Vĩ Khang này muốn làm gì?
Lẽ nào tấn công vô cùng khí thế cũng chỉ có như vậy?
Không bình thường, chắc chắn có gì đó không bình thường!
Dương Bách Xuyên cảm thấy bất an.
Sau đó, hắn nhìn thấy vô số phi cầm mãnh thú to ba tấc trực tiếp chui vào cơ thể bốn đứa Thanh Ngưu.
Nói chính xác hơn là đụng vào người bốn đứa Thanh Ngưu rồi chui thẳng vào trong cơ thể chúng. Dường như phòng ngự của đám Thanh Ngưu, thú Ngũ Hành trở nên vô dụng trước đám phi cầm mãnh thú nhỏ bé này.
Cảnh tượng này càng khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy bất thường.
Đột nhiên hắn nhớ tới tuyệt chiêu của thánh địa Vạn Linh, đó là ngự thú. Thánh địa Vạn Linh nổi tiếng là điều khiển được vạn thú chi linh trên thế gian, trong đó bao gồm cả tinh yêu thiên địa như đá Đả Tiên.
Dương Bách Xuyên nghĩ tới đây, sắc mặt lập tức thay đổi. Lẽ nào mục tiêu Trình Vĩ Khang sử dụng bí pháp cấm thuật này không phải hắn và Lục Yên Chi, mà là đám lão Ngưu, thú Ngũ Hành?
Nghĩ kỹ thì thấy thật sự có khả năng.
Điều khiển vạn linh yêu thú trên thế gian là một việc vô cùng đáng sợ, điều khiển được chẳng phải là có thể giết hắn và Lục Yên Chi sao?
Dương Bách Xuyên vừa mới nghĩ như vậy, Thanh Ngưu bỗng điên cuồng hét lên: "Chủ nhân đi mau, ta không khống chế được cơ thể của mình nữa, tên khốn kia khống chế cơ thể của ta rồi..."
"Grao..."
"Chít..."
Lúc này Dương Bách Xuyên cũng căng thẳng, quả nhiên mình đã đoán đúng.
Mục đích của Trình Vĩ Khang là dùng sức mạnh của pháp trượng khống chế bốn đứa Thanh Ngưu, thú Ngũ Hành để đối phó với hắn và Lục Yên Chi. Cmn thật nham hiểm!
Bốn đứa Thanh Ngưu đều là yêu thú của hắn, nếu bọn chúng tấn công, hắn có thể ra tay giết chết sao?
Đáp án là không.
Đương nhiên cho dù hắn có thể ra tay thì cũng phải giết chết mới được.
Chỉ riêng Thanh Ngưu nổi điên thôi, hắn và Lục Yên Chi đã không đỡ nổi rồi.
Không thể để Lục Yên Chi độc chết đám Thanh Ngưu và con chồn đúng không?
Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng hét của Thanh Ngưu, trái tim chợt run rẩy.
Chạy ư?
Chạy cái rắm! Hắn đã bị bao vây rồi, không có cơ hội chạy trốn.
Thanh Ngưu vừa dứt lời, thú Ngũ Hành và con chồn cũng lần lượt gào lên. Dương Bách Xuyên thấy mắt của thú Ngũ Hành và con chồn đã biến thành xanh lè từ bao giờ, hiển nhiên đã bị Trình Vĩ Khang điều khiển.
Sau đó, hai đứa nó lao tới chỗ hắn.
Thoắt cái tình hình đã phát triển theo chiều hướng tệ nhất.