Trình Vĩ Khang không chỉ là đệ tử xuất sắc của điện Vạn Linh thánh địa Vạn Linh, còn là con trai của Thánh Mẫu thánh địa Vạn Linh, thực lực và bối cảnh đáng sợ hơn rất nhiều tu sĩ bình thường.
Chưa từng có người dám cướp yêu thú với hắn ta, tiểu tử đột nhiên xuất hiện này thực sự to gan lớn mật.
Thậm chí còn làm yêu thú cưỡi của hắn ta bị thương, tìm chết!
Trình Vĩ Khang ngưng tụ chân khí đánh về phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay chém một kiếm.
“Ầm đùng.”
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Dương Bách Xuyên không bị thương, lại giơ kiếm tấn công bảy người lùn, mặc dù lúc này xích hổ bị hắn đánh thương, nhưng bảy người lùn vẫn đang thao tác kiếm áp chế Thanh Ngưu.
Bảy người lùn tạo thành kiếm trận, Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được hơi thở trên phi kiếm không giống bình thường, cho dù đánh bay xích hổ vẫn không thể giúp Thanh Ngưu thoát vây.
Nếu không phá vỡ kiếm trận của bảy người lùn, trong khoảng thời gian ngắn Thanh Ngưu sẽ không thoát được.
Nhưng Dương Bách Xuyên vừa mới ra tay, thanh niên cẩm y đã xuất hiện bên cạnh hắn, nện một quyền xuống đầu hắn.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên cực kỳ khiếp sợ.
Bùa Thuấn Di.
Hắn đã từng chứng kiến bùa Thuấn Du, trên người còn hai tấm bùa Thuấn Di được Lâu Hải Đường tặng, nên cũng không xa lạ với việc thanh niên xuất hiện trước mặt mình.
Đối mặt với một quyền của thanh niên, Dương Bách Xuyên không dám coi thường, bởi vì hắn cảm nhận được uy lực một quyền này của thanh niên không hề thua kém uy lực của Nguyên Thần Huyễn và Phong m Dương sau khi áp chế tu vi.
Phải biết rằng Phong m Dương và Nguyên Thần Huyễn áp chế tu vi xuống Độ Kiếp đại viên mãn, hơn nữa trong mắt hắn thanh niên này chỉ là tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng tung ra một quyền không hề thua kém uy lực của Nguyên Thần Huyễn và Phong m Dương, thực sự làm Dương Bách Xuyên thu hồi tâm lý khinh thường.
Không trốn được, Dương Bách Xuyên nắm chặt tay phải, đón nhận một quyền của thanh niên.
“Kim Cương Chí Tôn Ấn.”
Dương Bách Xuyên dùng đến Kim Cương Chí Tôn Ấn trong thần thông.
“Ầm…”
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, phù văn màu vàng hiện lên trên nắm tay của Dương Bách Xuyên, còn phù văn trên quần áo của thanh niên kia sáng rực lên như sống lại.
Nắm tay của hai người va chạm vào nhau.
Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, bên tai truyền đến tiếng nứt xương, đau đớn làm hắn không nhịn được hít một hơi sâu.
Lực lượng trên cánh tay của thanh niên vượt qua sự tưởng tượng của hắn, Dương Bách Xuyên lùi về sau 8-9 mét, đến cửa đại điện.
“Chủ nhân…”
“Dương đại ca, ngươi không sao chứ?”
Lúc này Lục Yên Chi, Thú Ngũ Hành, Đả Tiên Thạch, chồn nhỏ chạy đến.
Dương Bách Xuyên thúc giục chân khí lên cánh tay phải, cú va chạm vừa rồi làm cánh tay phải của hắn bị gãy xương, nhưng đối với nhân loại có được thân thể sinh tử như hắn, vết thương cỏn con này không là gì.
Hai mắt nhìn chằm chằm thanh niên, Dương Bách Xuyên nói: “Yên Chi, các ngươi đi giúp Thanh Ngưu, ta có thể xử lý được chỗ này, cẩn thận kiếm trận của mấy tên người lùn kia.”
Nói xong bổ sung: “Thạch Đầu, ngươi ở lại.”
“Được, ngươi cẩn thận, bên Thanh Ngưu giao cho ta.” Trong giọng nói của Lục Yên Chi mang theo sự tự tin, sau khi Ách Nạn Độc Thể đại thành, ngoại trừ thi triển với Nguyên Thần Huyễn, nàng còn chưa chân chính xác minh Ách Nạn Độc Thể độc đến mức nào, đúng lúc thử.
Nói xong chạy về phía bảy người lùn với Thú Ngũ Hành.
“Gào…”
Lúc này con xích hổ bị một kiếm của Dương Bách Xuyên phế bỏ một chân nhào đến, có vẻ một chân trước bị phế bỏ không ảnh hưởng lớn đến nó.
“Thạch Đầu…”
Dương Bách Xuyên lạnh lùng gọi Đả Tiên Thạch.
“Chủ nhân.” Ánh sáng xanh của Đả Tiên Thạch lập lòe, bay vào lòng bàn tay của Dương Bách Xuyên.
Thuộc tính thiên phú của Đả Tiên Thạch là đập người, đặc biệt sau khi bị người ném ra, tốc độ và lực lượng sẽ tăng gấp bội.