*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng không hỏi nhiều về chuyện này, nhưng tròng mắt của Dương Bách Xuyên đảo đi đảo lại. Nếu hắn muốn thành lập một thế lực cường đại có thể sánh ngang với thánh địa, không ngừng thu phục yêu thú cường đại là chuyện cực kỳ quan trọng.
Nếu giữa Thanh Ngưu và con dơi yêu có quan hệ, vậy nghĩ cách thu phục dơi yêu là được, đều là yêu thú cường đại cấp bậc tôn vương, càng nhiều thì hắn càng có lợi.
Nếu chỉ dựa vào chính hắn đi thu phục con dơi, với tu vi thực lực hiện tại của hắn, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hiện tại điều cần phải làm là đi theo Thanh Ngưu, chờ ở bên ngoài Thiên Yêu Hành Cung, chờ Thiên Yêu Hành Cung mở ra. Còn chuyện con dơi yêu, lát nữa tìm cơ hội nói với Thanh Ngưu hoặc nhìn tình hình rồi nói sau.
…...
Đoàn người di chuyển theo Thanh Ngưu nửa giờ, đi đến một quảng trưởng bạch ngọc, trên quảng trường bạch ngọc có ba tòa đại điện.
Đại điện ở chính giữa đang sáng lấp lánh, có lực lượng vô hình bảo vệ.
Dựa theo lời của Thanh Ngưu, tòa đại điện này chính là Thiên Yêu Hành Cung trong truyền thuyết.
Con hai thiên điện bên trái bên phải, bên trái là nơi hắn ta ở, bên phải là con dơi yêu.
Sau khi đi vào đây, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được linh khí thiên địa ở nơi này dày gấp mười lần chỗ khác, thở thôi cũng làm linh khí thiên địa chui vào cơ thể, giống như sau khi bước vào quảng trường lớn là bước vào một đại trận linh khí thiên địa khổng lồ vậy.
Mỗi một tấc ở nơi này đều có trận pháo, chỉ là không nhìn thấy mà thôi.
Nói là quảng trường, thật ra ở trong mắt mấy người Dương Bách Xuyên, nơi này giống như một không gian khổng lồ, bạch ngọc dưới chân chắc như thép, quảng trường nơi này và ba đại điện giống như là một……
Cẩn thận quan sát, đúng là như vậy, vùng đất khổng lồ rộng mấy chục dặm này đều bị người luyện hóa ra, không phải tu sửa riêng.
Tác phẩm xuất sắc như này làm cho mấy người Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi chấn động.
Không nói đến đại điện trung ương, chỉ cần nhìn thiên điện bên trái bên phải, khoảng cách giữa hai điện khoảng hơn mười dặm.
Nơi này được Thanh Ngưu gọi là quảng trường Thiên Yêu.
Khi bọn họ bước vào quảng trường bạch ngọc, sắc mặt của Thanh Ngưu thay đổi, cả người run lên.
Lúc này mấy người Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc.
“Lão Ngưu, chuyện gì đã xảy ra?” Dương Bách Xuyên vội vàng hỏi Thanh Ngưu.
“Chủ nhân, là hơi thở của con dơi thối, hình như bên nàng đã xảy ra chuyện, xin chủ nhân cho phép lão Ngưu đi trước.” Thanh Ngưu nói, có vẻ rất nôn nóng.
Dương Bách Xuyên lại có chút khó hiểu, dựa theo lời của lão Ngưu, hắn và con dơi yêu đánh nhau hơn 3000 năm, phải là đối thủ một mất một còn mới đúng, hiện tại xem ra chính mình nghĩ sai rồi.
Có lẽ Thanh Ngưu đã nhìn ra thắc mắc của Dương Bách Xuyên, vội vàng giải thích: “Chủ nhân, thật ra ta và con dơi yêu đánh nhau hơn 3000 năm, nhiều năm trôi qua, toàn bộ thành cổ cũng chỉ có hai người chúng ta, dù là đối đầu trực diện hay ngầm đối đầu đều tôn kính đối phương……”
Nói đến đây, không cần Thanh Ngưu nhiều lời, Dương Bách Xuyên và Lục yên Chi đều nghe hiểu, đây là tình cảm giữa Thanh Ngưu và con dơi yêu.
Điều này cũng không kỳ quái, không phải tất cả yêu thú đều là đối thủ một mất một còn, đặc biệt là đại yêu cấp bậc tôn vương như Thanh Ngưu, mỗi một người có trí tuệ không thua kém nhân loại, nói về tình cảm cũng không hề thua nhân loại.
Chỉ cần là sinh vật có trí tuệ đều có tình cảm.
Thanh Ngưu và con dơi yêu đánh nhau hơn 3000 năm, đánh ra cảm tình cũng là chuyện bình thường.
Lúc này bước vào phạm vi quảng trường, mọi người đã ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc, đặc biệt là Thanh Ngưu, hắn ta rất quen thuộc con dơi yêu, từ mùi máu trong không khí có thể đoán được là máu của con dơi yêu, sắc mặt biến đổi,
“Đi, đi xem.” Dương Bách Xuyên nói với Thanh Ngưu.