Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 288




Hơn nữa còn là tổ chức sát thủ do võ giả cổ tạo thành, đây thật đúng là làm cho Dương Bách Xuyên có chút nhức đầu.  

Không nghĩ ra, làm sao anh có thể bị người của tổ chức sát thủ theo dõi?  

Chẳng lẽ bọn họ cũng là vì tin tức trong giới cổ võ tung ra kia, đến cướp đoạt công thức của đan Tiểu Bồi Nguyên?  

Ngẫm lại cũng không đúng lắm, nếu bọn họ muốn công thức sẽ không trực tiếp nổ súng giết người, ngộ nhỡ công thức không ở trên người, người chết rồi thì lấy công thức đâu ra chứ?  

Chỉ có thể nói, đối phương là một lòng muốn giết anh.  

Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Bách Xuyên tràn đầy sát ý, xem ra là có người muốn mạng của anh.  

Thật sự anh đã đắc tội với rất nhiều người nên có rất nhiều kẻ thù, nhưng có thể mời tổ chức sát thủ võ giả Khởi Cổ, thật đúng là không có mấy người.  

Cứ như vậy, rõ ràng hơn nhiều, người duy nhất có thể mời sát thủ võ giả cổ chỉ có hai nhà.  

Nhà họ Mã ở Tây bắc và nhà họ Diệp ở Yên Kinh.  

Anh đã từng đánh Mã Tiểu Lục và Diệp Khai, hai người này đều là người của Cổ Võ thế gia, là một gia tộc lớn có thể tiếp xúc với tổ chức sát thủ võ giả cổ chắc chắn cũng không khó, nếu đổi lại là người bình thường có thể còn không biết sự tồn tại của võ giả cổ, chứ đừng nói là tổ chức sát thủ cổ võ.  

“Nhà họ Mã, nhà họ Diệp, ông đây chờ đấy!” Trong lòng Dương Bách Xuyên âm thầm nghiến răng. Vào giờ khắc này, anh đã đặt hai gia tộc lớn võ giả cổ vào danh sách đen ở tận đáy lòng, nếu đối phương đã  không từ thủ đoạn mời võ giả cổ sát thủ đến lấy mạng anh, đây chính là ân oán không chết không thôi.  

Lần này nếu có thể trở về, anh nhất định sẽ tiến hành điều tra hai nhà, nếu tra được dấu vết, anh sẽ mạnh mẽ phản kích. Đường đường là truyền nhân tu chân lại bị một gia tộc võ cổ chèn ép, quá uất ức, không cho những gia tộc võ giả cổ này biết tay, thật đúng là không biết Mã vương gia có mấy con mắt.  

“Người thuê chúng ta lần này có lai lịch không nhỏ, còn trả tiền công không ít, cho nên anh trai cậu mới phải hết sức cẩn thận, anh ấy tin tưởng chúng ta nên mới để chúng ta tới, đi xuống xem thử đi, không được thì bổ sung thêm hai phát, muốn đánh thì đánh chết.”  

Lúc này cô gái tên là Vương Nghệ Lâm nói với Trần Bách Thiên.  

Dương Bách Xuyên nghe tiếng bước chân, hai người đều đi xuống xem thử, anh dựa sát vào mương nước, từ trên cao sẽ nhìn không thấy.  

Đối phương có súng nên anh không dám khinh thường, toàn thân căng thẳng, chờ đợi cho đối phương một đòn chí mạng.  

Một sườn dốc cũng chỉ có bốn năm mét, chẳng mấy chốc, trong tai anh đã nghe được tiếng bước chân đến gần chỉ cách một mét. Lúc này Dương Bách Xuyên biết phải đánh trả rồi, nếu không đánh trả, lúc đối phương nhìn thấy anh sẽ nổ súng, nếu bắn vào chiếc áo tơ tằm màu tìm vàng trên người còn có thể chấp nhận được, nhưng một khi bắn vào đầu thì chắc chắn xong đời rồi.  

Dương Bách Xuyên cô cùng may mắn tu luyện “Kinh Nguyên Thần” có linh thức.  

Lúc này linh thức trong vòng ba mét, anh nhìn thấy người đàn ông tên là Trần Bách Thiên, trong tay đang cầm súng, từng bước từng bước cẩn thận tới gần, ở phía sau anh ta là cô gái tên là Vương Nghệ Lâm.  

Hai người nhìn qua tuổi tác cũng ngang nhau, hình như là hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.