Lúc này Dương Bách Xuyên dừng lại, hắn không sốt ruột lao ra ngoài nữa, hắn muốn nhìn xem kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nếu con Long Chủng Thanh Ngưu này có thể gi ết chết Nguyên Thần Huyễn đó là tốt nhất, dù không giết được thì Long Chủng Thanh Ngưu cũng có thể phá vỡ độc trận, đến lúc đó mấy người bọn họ lại lao ra ngoài, dốc hết sức lực.
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên ở trong không gian của bình Càn Khôn phóng thích ra linh thức quan sát bên ngoài, chỉ thấy Nguyên Thần Huyễn đột nhiên mở hai mắt ra sau đó nhìn Long Chủng Thanh Ngưu, mặt mày lão ta đại biến vô cùng khó coi.
Mà Hắc Lân Mãng bị Nguyên Thần Huyễn sai khiến sau khi Long Chủng Thanh Ngưu xuất hiện, thân thể nó run lên, giống như một con côn trùng quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Đường đường là Hắc Lân Mãng cấp bậc Đại Lãnh Chúa mà bị dọa sợ thành như vậy, lúc này Dương Bách Xuyên chắc chắn trăm phần trăm rằng con Long Chủng Thanh Ngưu là yêu thú cấp bậc Tôn Vương không thể nghi ngờ.
"Grào... Con người chết tiệt, ngươi dám phá hoại lãnh địa của bổn vương, chính là tội chết.”
Dương Bách Xuyên cũng thật không ngờ, Long Chủng Thanh Ngưu vậy mà có thể nói được tiếng người, nó rít gào giận dữ với Nguyên Thần Huyễn.
Nhưng nghĩ lại thì điều này cũng bình thường, trí tuệ của yêu thú cấp bậc Tôn Vương sẽ không thua kém loài người, tu vi cũng là hạng người phía sau, yêu thú tu luyện đến cấp bậc Tôn Vương có thể nói tiếng người cũng không có gì kỳ lạ.
Lúc này Dương Bách Xuyên nghe được Long Chủng Thanh Ngưu miệng nói tiếng người rít gào với Nguyên Thần Huyễn thì trong lòng vô cùng mừng rỡ, có vẻ như Long Chủng Thanh Ngưu muốn thu thập Nguyên Thần Huyễn.
Trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên sinh ra tâm tư vui sướng khi người gặp họa, hắn hận không thể sai khiến Long Chủng Thanh Ngưu một chiêu gi ết chết Nguyên Thần Huyễn.
Nhưng hắn cũng không biết Long Chủng Thanh Ngưu cấp bậc Tôn Vương thực lực tu vi như thế nào, không biết có thể thắng Nguyên Thần Huyễn hay không.
Nhưng nhìn dáng vẻ mặt mày đại biến của Nguyên Thần Huyễn là biết Long Chủng Thanh Ngưu tất nhiên không dễ đối phó.
Hắn vừa nhìn chằm chằm bên ngoài, vừa quay đầu hỏi đá Đả Tiên: "Đá tinh, yêu thú cấp bậc Tôn Vương tương đương với tu sĩ Nhân tộc cấp mấy?”
"Đại Thừa kỳ, yêu thú cấp bậc Tôn Vương, ít nhất có thể so với tu sĩ Đại Thừa Kỳ." Đá Đả Tiên trả lời xong, hỏi ngược lại: "Sao vậy? Chủ nhân nhìn thấy bên ngoài có yêu thú cấp bậc Tôn Vương xuất hiện ư?”
Dương Bách Xuyên cười cười nói: "Thật đúng là xuất hiện một con, là Long Chủng Thanh Ngưu, không biết nó có thể so với tu sĩ Đại Thừa Kỳ hay không, nhưng chỉ cần tu vi Nguyên Thần Huyễn áp chế ở Độ Kiếp Đại Viên Mãn, cho dù lão bất tử cường đại, cũng không phải là đối thủ của Long Chủng Thanh Ngưu.”
“Chúng ta chờ một chút rồi lại nói, bên ngoài dường như muốn lao vào đánh nhau rồi, chờ sau khi hai bên đánh nhau, chúng ta tìm cơ hội xông ra, lúc này đây Long Chủng Thanh Ngưu có thể giết Nguyên Thần Huyễn là tốt nhất, giết không được thì chúng ta lao ngoài cùng nhau gi ết chết lão bất tử kia, không thể để lão ta tiếp tục cản trở chúng ta được.”
Trong lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện ánh mắt hắn không ngừng lóe lên tinh quang.
Lập tức hắn dùng linh thức tiếp tục quan sát bên ngoài...
Lúc này khi nghe Long Chủng Thanh Ngưu mở miệng nói tiếng người, Nguyên Thần Huyễn đột nhiên đứng dậy, thân thể lão ta căng thẳng, lão đứng lên nhìn chằm chằm Thanh Ngưu mở miệng nói: "Vị đạo hữu này, lão phu là lão hội trưởng thương hội Nhật Nguyệt Tinh Thần Nguyên Thần Huyễn, từ địa vực Đại Thừa Kỳ trở lên tới đây, vô ý mạo phạm đạo tràng của đạo hữu, chỉ có điều có tiểu tặc xông vào trộm đồ trong tay lão phu, bất đắc dĩ mới tiến vào đạo tràng của đạo hữu.”
“Kính xin đạo hữu du di cho, chờ ta bắt được tiểu tặc kia, lập tức rời đi ngay, thương hội Nhật Nguyệt Tinh Thần về sau cũng nợ đạo hữu một nhân tình, hy vọng đạo hữu thành toàn..."
Lời Nguyên Thần Huyễn nghe qua rất thuận tai, nhưng cũng kèm theo ý cảnh cáo, lão ta nói tới thương hội Nhật Nguyệt Tinh Thần, lộ ra thân phận trưởng lão của thương hội, hàm ý cảnh cáo đối với Long Chủng Thanh Ngưu.
Cũng cho nó thấy lão ta từ địa vực Đại Thừa Kỳ trở lên mà đến, chính là đang nói cho Long Chủng Thanh Ngưu biết cảnh giới tu vi của Nguyên Thần Huyễn lão chỉ là tạm thời bị áp chế, chứ không đơn giản là Độ Kiếp Kỳ như vẻ bề ngoài, con trâu như nó đừng chọc tới Nguyên Thần Huyễn lão.
Thân là cấp bậc Địa Tiên tam chuyển, Nguyên Thần Huyễn tự nhiên cũng biết cấp của bậc yêu thú ở Thái Hoang, Long Chủng Thanh Ngưu trước mắt lão hiển nhiên là yêu thú cấp bậc Tôn Vương, tương đương với tu vi Đại Thừa Kỳ.
Nhưng hiện tại tu vi của lão ta đang bị áp chế ở Độ Kiếp Kỳ, chống lại yêu thú cấp bậc Đại Thừa Kỳ, hơn nữa còn là Thái Hoang Long Chủng, thực lực hơn xa không chỉ dừng lại ở yêu thú Đại Thừa Kỳ nữa, bây giờ lão ta không có năng lực đối phó, nói cách khác lão ta lấy thực lực tu vi Độ Kiếp kỳ hiện giờ chống lại Long Chủng Thanh Ngưu, chắc chắn lão không phải là đối thủ của nó.
Cho nên lão ta mới lên tiếng mang theo ý cảnh cáo, cũng là không muốn trêu chọc Long Chủng Thanh Ngưu.
Nhưng khi nghe những lời lão nói Long Chủng Thanh Ngưu lại là hừ hừ lỗ mũi thở ra khí lạnh, nó không cho Nguyên Thần Huyễn chút mặt mũi nào, hoặc là nói từ đầu tới cuối nó chưa từng để Nguyên Thần Huyễn vào mắt.
Dương Bách Xuyên nghe được trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Long Chủng Thanh Ngưu hừ lạnh nói: "Lão già như ngươi tính là cái gì, đừng nói ngươi là lão hội trưởng thương hội chó má gì, cho dù là mấy Đại Địa Thánh của Tu Chân Giới các ngươi, lão Ngưu ta cũng không thèm để vào mắt.”
“Từ địa vực Đại Thừa Kỳ trở lên thì rất giỏi ư? Ở chỗ này ngươi chịu pháp tắc áp chế cảnh giới tu vi Thái Hoang chỉ là một Độ Kiếp đại viên mãn mà thôi, còn dám uy hiếp lão Ngưu ta? Ngươi... Tính là cái gì, hôm nay lão Ngưu ta sẽ tháo xương già của ngươi, xem ngươi có thể làm gì ta?”
Lời nói của Long Chủng Thanh Ngưu khí phách hiên ngang, lúc nó nói xong còn thét dài một tiếng: "Grào..."