Lão ta sẽ khống chế Dương Bách Xuyên, cũng tìm được Lục Yên Chi, càng có thể khiến Dương Bách Xuyên ngoan ngoãn nghe lời, luyện hóa Ách Nan độc thể của Lục Yên Chi, lão sẽ đạt được mục đích cuối cùng.
Ngồi trong mắt trận, Nguyên Thần Huyễn lẩm bẩm mấy câu, một tay thi triển pháp thuật, điều khiển trận pháp độc Lưu Ly, giây sau, khí độc, nọc độc và hỏa diễm đều ở trên bình Càn Khôn.
Trong không gian hồ Càn Khôn, Lục Yên Chi mang Dương Bách Xuyên đến căn phòng được hắn xây dựng trong không gian hồ Càn Khôn.
Lúc này ánh mắt của nàng ta vô cùng phức tạp, cả người có chút run rẩy, nhưng vẫn duỗi tay c ởi quần áo của Dương Bách Xuyên/
Bản chất của phương pháp giải độc cho Dương Bách Xuyên là mượn dùng thân thể Ách Nạn Độc Thể hấp thu độc trong cơ thể của Dương Bách Xuyên vào trong cơ thể của nàng ta, nhưng quá trình có hai loại.
Loại đầu tiên, đợi sau khi Ách Nạn Độc Thể của nàng đại thành, trực tiếp hấp thu, nhưng hiện tại còn không biết lúc nào Ách Nạn Độc Thể của nàng ta mới đại thành.
Chỉ còn lại loại phương pháp thứ hai, thông qua phương pháp thải dương bổ âm hấp thu độc Lưu Ly trong cơ thể của Dương Bách Xuyên.
Loại phương pháp này không hạn chế tu vi, đây cũng là một loại mà Lục Yên Chi hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng hậu quả làm vậy là nàng ta sẽ bị chặt đứt tính mạng, bởi vì không có Ách Nạn Độc Thể đại thành, nàng ta không chịu nổi độc Lưu Ly của Nguyên Thần Huyễn.
Nhưng vì cứu Dương Bách Xuyên, Lục Yên Chi chết cũng không tiếc, nếu không có Dương Bách Xuyên, nàng ta đã chết từ lâu, coi như báo ân cho Dương Bách Xuyên.
Chậm rãi duỗi tay c ởi quần áo của mình, đỏ mặt nhào vào người dưới thân……
Vài phút sau cảnh tượng vô cùng nóng bỏng xuất hiện……
Lục Yên Chi bắt đầu vận chuyển thuật thải dương cho Dương Bách Xuyên, hấp thụ độc Lưu Ly trong cơ thể hắn vào trong cơ thể của mình, sắc mặt ửng hồng mang theo thống khổ, âm dương bổ sung cho nhau, thống khổ chủ yếu đến từ độc Lưu Ly trong cơ thể của Dương Bách Xuyên, nàng ta chuyển tất cả độc tính lên trên người mình.
Sau khi độc trong cơ thể của Dương Bách Xuyên hoàn toàn bị nàng ta hấp thu, hắn sẽ tốt lên.
Nhưng không thể nghi ngờ, Ách Nạn Độc Thể chưa đại thành, Lục Yên Chi sẽ chết.
Lục Yên Chi rất rõ ràng điều này, nàng ta rất rõ sau khi hấp thu sạch sẽ độc Lưu Ly trong cơ thể của Dương Bách Xuyên, đó cũng là lúc nàng ta hồn phi phách tán.
Vì Dương Bách Xuyên, nàng ta không tiếc sự trong sạch và tính mạng của mình, nhưng Lục Yên Chi không hối hận, không nói đến việc báo ân, đây cũng là sự thể hiện tình cảm thân tình hữu nghị của chính mình cho đến nay.
Đối với Lục Yên Chi, tình bạn tình thân cao hơn tất cả, ngược lại ở trong mắt nàng ta, tu chân tu vi lại là thứ yếu.
Có thể cứu được Dương Bách Xuyên, nàng ta rất vui.
Cảm giác hấp thu độc Lưu Ly trong cơ thể của Dương Bách Xuyên càng ngày càng nhiều, tình trạng cơ thể của Lục Yên Chi càng ngày càng không xong, độc Lưu Ly của Nguyên Thần Huyễn không phải thứ hiện tại nàng ta có khả năng tiêu hóa.
Hơn nữa nàng ta chính là Ách Nạn Độc Thể, thuộc tính giữa độc với độc khác nhau, sau khi va chạm sẽ chuyển thành trạng thái đồng hóa, ai cũng muốn cắn nuốt đối phương, đấu đá va chạm trong cơ thể sẽ tạo ra thương tổn rất lớn cho cơ thể.
Lục Yên Chi bắt đầu thừa nhận nỗi thống khổ lớn gấp nhiều lần so với lúc Dương Bách Xuyên trúng độc, nhưng nàng ta cảm nhận được sau khi độc Lưu Ly trong cơ thể của Dương Bách Xuyên giảm bớt, biết cố gắng của mình không uổng phí, biện pháp này có thể thành công, chỉ cần hấp thu sạch sẽ độc Lưu Ly trong cơ thể của Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên sẽ không có việc gì.
Nhưng kết cục nàng ta sẽ bị độc Lưu Ly cắn nuốt, cuối cùng hồn phi phách tán.
Lục Yên Chi không hối hận, đây là điều nàng ta mong muốn.
Nhìn sắc mặt Dương Bách Xuyên dần dần tốt hơn, cả người Lục Yên Chi không ngừng run rẩy, không dừng lại, tiếp tục hấp thu độc trong cơ thể của Dương Bách Xuyên.
Nửa canh giờ sau, độc Lưu Ly trong cơ thể của Dương Bách Xuyên đã bị Lục Yên Chi hấp thu gần như không còn, sắc mặt Dương Bách Xuyên cũng khôi phục lại bình thường.
Hơi thở sức sống đều vũng vàng, lúc này Lục Yên Chi thở ra một hơi, dừng lại, mỉm cười, hấp hối nói: “Dương đại ca, cuối cùng Yên Chi cũng có thể giúp ngươi làm một chuyện…”
“Cô nương ngốc, tội gì…”
Đúng lúc này bên tai Lục Yên Chi vang lên âm thanh của Dương Bách Xuyên, trong mơ hồ nàng ta thấy Dương Bách Xuyên mở mắt.
Dương Bách Xuyên tỉnh, hoặc nói cách khác mười phút trước hắn đã tỉnh, chẳng qua sau khi hắn khôi phục ý thức, mà sau khi tìm hiểu rõ tình huống, vội vàng tìm linh hồn Hắc Liên, bởi vì hắn biết hậu quả khi Lục Yên Chi làm như vậy.