Sau một tiếng nặng nề, Thạch Thanh mở toang cửa chính.
“Chủ nhân, không có cấm chế, chúng ta mau vào thôi.”
“Đi.”
Dương Bách Xuyên cố nhịn cơn đau đớn rồi bước chân vào trong điện, Thạch Thanh đóng cánh cửa lại.
Đại điện rộng chừng ba trăm mét vuông, Dương Bách Xuyên vừa tiến vào liền phất tay bày ra cấm chế.
“Thạch Thanh hộ pháp cho ta.” Hắn vội vàng dặn dò một câu, chuẩn bị ngồi xếp bằng luyện hóa độc trong cơ thể.
Lúc này, hắn cảm giác máu trong cơ thể mình như đang bốc khói, mà chân khí cũng đang nóng lên, cả chân khí và máu đều bị tổn hại nghiêm trọng.
Rõ ràng không nhìn thấy lửa nhưng lại không như đang bốc cháy, vô cùng đau đớn, từ đầu tới giờ, hắn thậm chí còn phát hiện chân khí và máu của mình như đang sôi trào.
Hệt như nước đá thả vào chảo dầu, nước lửa trái nhau.
Điều mà hắn cần làm lúc này là phải luyện hóa nước đá ở bên trong chảo dầu thì mới có thể bình ổn lại được.
Điều này quá khó với hắn...
Nhưng ngay lúc này, Thạch Thanh đột lên la lớn: “Chủ nhân, không xong rồi, Hắc Lân Mãng và Nguyên Thần Huyễn đã đuổi tới nơi rồi.”
Dương Bách Xuyên nhíu mày, Nguyên Thần Huyễn theo sát khiến hắn bất ngờ, treo lý mà nói thì nơi này không thể sử dụng linh thức, nếu muốn tìm thấy hắn thì cũng không nhanh như vậy được.
Nhưng mà hắn vừa bước chân vào trong đại điện thì Nguyên Thần Huyễn đã đuổi tới nơi, lão ta rõ ràng có bí thuật truy vết nào đó, bây giờ ngẫm lại, tám chín phần là do độc ở sau lưng hắn rồi.
Cứ theo đà này thì hắn đi tới đâu thì Nguyên Thần Huyễn cũng có thể tìm thấy ngay lập tức, nhất định phải luyện hóa độc trong cơ thể thì mới thoát khỏi theo dõi của lão già Nguyên Thần Huyễn.
Nếu không, ưu thế của hắn ở chỗ này sẽ không có tác dụng gì, mà vấn đề quan trọng nhất lúc này là, Nguyên Thần Huyễn đã đưa độc vào trong cơ thể hắn, đây mới là thứ khiến hắn mất mạng.
Độc trong cơ thể đã bắt đầu có tác dụng, cơn nóng hầm hập càng ngày càng mãnh liệt, sớm muộn gì cũng sẽ ăn mòn Lưỡng Nghi Tử Phủ và kinh mạch của hắn, bắt buộc phải nghĩ biện pháp kịp thời xử lý độc tố.
Nhưng mà, độc của lão già Nguyên Thần Huyễn cũng quá mạnh, Càn Khôn Tạo Hóa Quyết đã bị độc trong cơ thể áp chế đến mức tháo chạy, trạng thái của hắn bây giờ hết sức nguy hiểm.
Nghe Thạch Thanh nói vậy, Dương Bách Xuyên thả linh thức đi xem thử, quả nhiên là nhìn thấy Nguyên Thần Huyễn đang đứng trên đầu Hắc Lân Mãng, bọn họ xuất hiện cách đại điện chưa tới trăm mét.
Địa sát Huyền Vũ thần tượng vẫn đang hiện lơ lửng sau lưng lão ta, dường như Nguyên Thần Huyễn luôn có một loại tà khí vây quanh.
Lúc này, Dương Bách Xuyên không tránh khỏi có chút vội vàng, bây giờ hắn xoay người bỏ chạy cũng không khả thi, hơn nữa cho dù chạy cũng chẳng có ý nghĩa gì, cuối cùng thì vẫn bị Nguyên Thần Huyễn tìm được.
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên phất tay nói với Thạch Thanh: “Thạch Thanh, đừng phản kháng...”
Dương Bách Xuyên vung tay lên, thu Thạch Thanh vào trong không gian Càn Khôn, sau đó hắn lảo đảo đi tới một góc đại điện, thu luôn bản tôn của hắn vào bên trong không gian.
Lúc này, hắn không có cách nào tốt hơn để đi đối phó với Nguyên Thần Huyễn, độc trong cơ thể sắp bùng nổ, Lưỡng Nghi Tử Phủ cũng hỗn loạn, hắn cảm giác máu của mình như sôi sùng sục, toàn thân như sắp nổ tung.
Nếu không tiến vào không gian Càn Khôn thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Mặc dù trốn trong này có hơi mạo hiểm, nguy cơ bị Nguyên Thần Huyễn phát hiện ra bình Càn Khôn, nhưng trước mắt thì đây là cách tốt nhất hắn có thể nghĩ được.
Ít nhất thì sau khi vào trong không gian Càn Khôn, hắn có thể cắt đứt nguy hiểm độc tố sau lưng bị Nguyên Thần Huyễn truy vết, vào trong này cũng có thời gian luyện hóa độc tố.
Cho dù Nguyên Thần Huyễn phát hiện ra bình Càn Khôn thì cũng không còn cách nào khác.
Nhưng bình Càn Khôn sẽ không tản ra bất cứ dao động khí tức nào, nếu như Nguyên Thần Huyễn sơ ý thì sẽ không nghĩ tới bảo vật bình Càn Khôn, lão sẽ không ngờ tới hắn tiến vào trong không gian.
Đây là con đường duy nhất.
Cấm chế mà hắn bày ra kia cũng không ngăn nổi Nguyên Thần Huyễn.
Dương Bách Xuyên để ý lão già Nguyên Thần Huyễn, từ sau khi mệnh tinh tượng xuất hiện, càng ngày càng quỷ dị hơn, rất có khả năng dưới điều kiện quy luật ở Thái Hoang, thực lực sẽ được tăng tới trạng thái cao nhất.
Cộng thêm thủ đoạn sai khiến Hắc Lân Mãng, Dương Bách Xuyên càng không có lòng tin lấy cứng đối cứng với Nguyên Thần Huyễn.
Mặc dù hắn có ấn Trường Sinh chí bảo, phát huy được toàn bộ sức mạnh của Huyền Hoàng kiếm khí, nhưng chân khí và thần hồn bị hao tổn quá nhiều, không chống đỡ được bao lâu, cho dù có thể thi triển được chiến kỹ thần thông thì cũng không chắc thắng được Nguyên Thần Huyễn.
Chạy trốn gần như là con đường duy nhất.
...