“Ngươi... câm miệng.” Nguyên Thần Huyễn giận dữ cắt ngang lời Dương Bách Xuyên, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lão ta nghe Dương Bách Xuyên nói, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp và thống khổ nhưng lập tức lại biến thành lạnh lùng, lão ta hét lớn:
“Ngươi thì biết cái gì? Ngươi không hiểu gì cả, lão phu tu luyện suốt ba ngàn tám trăm năm mươi năm, từ một người phàm nhân bắt đầu tu luyện, từ một tiểu thế giới có linh khí yếu ớt cố gắng bước tiếp, có thể đi đến hôm nay có bao nhiêu khó khăn. Ngươi… biết không?”
Nói đến đây, Nguyên Thần Huyễn bày ra bộ mặt dữ tợn, rống lên.
Lời nói của Nguyên Thần Huyễn tràn đầy căm giận, lão gầm lên về phía Dương Bách Xuyên, dừng lại một lúc rồi mới nói: “Lão phu có thể đi tới ngày hôm nay không phải là điều mà một tu nhị đại xuất thân từ Thánh Đại như ngươi có thể hiểu được.
Đừng nói tới một Lục Yên Chi được lão phu nuôi dưỡng, dù cho là mười Lục Yên Chi, chỉ cần có thể giúp ta độ qua tán tiên tiếp lần thứ tư, giết nàng ta thì có làm sao?
Con đường tu đạo vốn vô tình, huống chi là lão phu? Tiểu tử, nên kết thúc trò chơi rồi, sau đây lão phu sẽ giúp ngươi được mở mang kiến thức, thế nào là thủ đoạn…”
Dứt lời, Nguyên Thần Huyễn kết hai tay thành pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm những thuật ngữ khó hiểu, nghe vô cùng quỷ dị.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên nhìn thấy sau lưng Nguyên Thần Huyễn tản ra vầng sáng lờ mờ, dần dần hình thành một hư ảnh cao ba trượng.
Ngoại trừ gương mặt không rõ, hư ảnh sau lưng Nguyên Thần Huyễn mặc trang phục cổ xưa, cái đầu rất to, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện mỗi sợi tóc đều do rắn độc tạo thành, hư ảnh đang đứng trên lưng rùa màu đen, phía trước là đầu rồng, và phía sau là đầu rắn...
“Xì…Huyền Vũ Thần Tượng…”
Dương Bách Xuyên hít một hơi lạnh, khi hắn bình tĩnh nhìn lại, thứ xuất hiện phía sau lưng Nguyên Thần Huyễn chính là mệnh tinh tượng – Huyền Vũ Tinh Quân.
Nhìn trang phục liền biết cấp bậc tổ tông, từ truyền thừa được biết, Tinh Quân một trong những tổ tông của mệnh tinh thần tượng, đây là loại cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa còn là loại hung thần địa sát như Huyền Vũ Tinh Quân.
Trong ghi chép có nhắc tới hai loại Huyền Vũ Tinh Quân, một âm một dương, pho tượng xuất hiện sau lưng Nguyên Thần Huyễn hiển nhiên là địa sát Huyền Vũ Tinh Quân, được hội tụ từ độc khí âm sát trên thế gian.
Còn lại là Bắc Đẩu Tinh Quân mang tính thuần dương, đối ứng với mệnh tinh cửu thiên, có thể dựa vào sức mạnh của mệnh tinh, tu vi càng thâm hậu thì mệnh tinh tượng càng vững chắc, hiện ra hư ảnh, nhìn mệnh tinh sau lưng Nguyên Thần Huyễn, ngoại trừ gương mặt mờ nhạt thì những chỗ khác đã gần như hiện ra đầy đủ, điều này chứng tỏ mệnh tinh tượng của Nguyên Thần Huyễn đã đạt tới quy thiên.
Chắc chắn là rất mạnh, hoặc nói Nguyên Thần Huyễn thông qua lực lượng Huyền Vũ Tinh Quân sẽ rất lợi hạt.
Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy Độc Thần xuất hiện, trái tim bắt đầu đập loạn, ban đầu hắn còn tưởng Nguyên Thần Huyễn chỉ hù dọa mình, hiện tại xem ra lão già này còn có chuẩn bị, chiêu cuối chính là mệnh tinh tượng của lão ta.
Mệnh tinh mang theo độc gần như ngưng thành thực thể, tất nhiên là vô cùng đáng sợ.
Mặc dù mệnh tinh của Dương Bách Xuyên cũng có hai tượng Thái Dương – Thái Âm, nhưng mệnh tinh tượng thì cũng không biết có phải hay không? Chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô, cứ coi như là mệnh tinh thần tượng thì cũng không phải là đối thủ của Nguyên Thần Huyễn.
Mệnh tinh thần tượng tấn công thần hồn, hấp thụ sức mạnh tinh thần trên trời cao, Dương Bách Xuyên biết hiện tại mình không có chút ưu thế nào.
Lúc đầu khi nhìn thấy lão già kia hộc máu, trong lòng hắn còn đang vui vẻ, nhưng bây giờ thì như chìm đến tận xương tủy.
Nghe giọng của Nguyên Thần Huyễn, lão ta giống như không thèm để ý, căn bản không lo lắng bất cứ điều gì.
Lúc này, Dương Bách Xuyên không biết phải đối phó như thế nào, hắn cố gắng bình tĩnh, siết chặt kiếm Đồ Long trong tay, thân thể nhanh chóng chuyển hóa linh lực của linh đào để bổ sung chân khí.
Nhưng mà, hắn cảm thấy, cho dù hiện tại bổ sung chân nguyên trong cơ thể thì cũng không đấu nổi Nguyên Thần Huyễn.
Bởi vì sau khi Huyền Vũ Mệnh Tinh xuất hiện sau lưng Nguyên Thần Huyễn, hơi thở uy áp tản ra khiến cho hắn cảm thấy áp lực, tim đập thình thịch.
“Gào…”
Dưới sự thúc giục của Nguyên Thần Huyễn, Hắc Lân Mãng gần như cáu kỉnh, nó thét lên tiếng kêu gào rồi bắt đầu bay lên.
Giây sau, thần Long vẫy đuôi mang theo sấm sét phá không quét tới phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nheo mắt, bỗng nhiên lui về phía sau, hắn không ngờ Hắc Lân Mãng lại tấn công mà không báo trước, người ra tay không phải là Nguyên Thần Huyễn.
“Ầm ầm…”