Yêu Vương lại bị đập ngã xuống đất lần nữa.
“Chi Chi…”
Đúng lúc đó, Chồn nhỏ cũng kêu lên chi chi, Dương Bách Xuyên vừa nhìn thì thấy Chồn nhỏ định vọt về phía Yêu Vương.
“Chồn nhỏ, trở về…” Dương Bách Xuyên đã nắm rõ được sự lợi hại của Yêu Vương nên sợ Chồn nhỏ sẽ chịu thiệt.
Nhưng mà một giây sau, chỉ thấy Chồn nhỏ vèo một cái đã chui vào đầu Yêu Vương, còn chui đúng vào vị trí mắt bị mù của hắn ta.
“Chi Chi…”
Lúc tiếng kêu chi chi của Chồn nhỏ vang lên lần nữa, nó đã hóa thành một đạo kim quang bay tới trước người Dương Bách Xuyên, mà trên hai cái móng vuốt nhỏ của Chồn nhỏ lại ôm một viên Yêu Tinh hạch to bằng nắm tay người lớn, có ngân quang lấp lánh.
Không cần hỏi cũng biết nhất định là Yêu Tinh hạch của Yêu Vương.
Lúc này, Dương Bách Xuyên trợn mắt há hốc mồm, phí công sức nhiều như thế cũng không gi ết chết Yêu Vương nhưng Chồn nhỏ chỉ cần hành động một lần đã thành công, xuyên vào đầu Yêu Vương càn quét sạch sẽ Yêu Tinh hạch.
Yêu Tinh hạch bị móc ra, Yêu Vương tất phải chết.
Quả nhiên, linh thức của Dương Bách Xuyên đảo qua, Yêu Vương thật sự đã chết hẳn.
“Hây…”
Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng khẽ động triệt tiêu thân pháp tướng cao lớn ba mươi thước, thân thể khôi phục vóc dáng bình thường.
“Chi chi…”
Chồn nhỏ kêu lên chi chi, nó đang hoan hô, hai móng vuốt nhỏ bé ôm Yêu Tinh hạch rất lớn, trong đôi mắt to tròn xoe loé lên tinh quang, toát lên bộ dáng của kẻ tham tiền.
Dương Bách Xuyên nhìn Chồn nhỏ như thế cũng chỉ biết cười khổ lắc đầu, hắn cũng không có thời gian để ý tới Chồn nhỏ nữa, Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi đều đã bị thương. Lục Yên Chi còn may là chỉ có một vết thương lớn ở bụng dưới, xem như là vết thương ngoài da, ngón tay Dương Bách Xuyên lập tức bắn một giọt nước Sinh Mệnh về phía Lục Yên Chi để cho nàng ta tự mình khôi phục thương thế.
Bản thân hắn thì vội vàng đi về phía Thú Ngũ Hành.
Lần này Thú Ngũ Hành coi như chưa chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Dương Bách Xuyên muốn cấp tốc chữa thương cho Thú Ngũ Hành, vết thương chủ yếu là cổ đã bị cắn đứt hơn phân nửa, máu chảy không ngừng, hô hấp cũng trở nên khó khăn, thương thế rất nặng, nhưng nếu Dương Bách Xuyên không muốn để cho Thú Ngũ Hành chết thì hắn ta không được chết.
Hắn lấy hai giọt nước Sinh Mệnh cho Thú Ngũ Hành, một giọt dùng bên ngoài, một giọt thì cho uống vào.
Ngay sau đó dùng kết ấn trong Thần Ma Y Điển trị liệu, bắt đầu chữa thương cho Thú Ngũ Hành.
Tốn mất nửa canh giờ mới điều trị xong, Thú Ngũ Hành cuối cùng cũng đứng dậy nói lời cảm tạ với Dương Bách Xuyên: “Đa tạ chủ nhân.”
Tuy là thương thế đã được điều trị, nhưng nguyên khí đã bị tổn thương nặng nề, trong thời gian ngắn Thú Ngũ Hành không thể làm vật cưỡi cho hắn được.
Dương Bách Xuyên xua tay nói: “Lần này vất vả cho ngươi rồi, vào không gian bình Càn Khôn tĩnh dưỡng cho khoẻ đi.”
Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên vung tay lên thu Thú Ngũ Hành vào bình Càn Khôn.
Lúc này hắn mới mỉm cười nhìn về phía Đá Tinh đang ở một bên.
“Đá Tinh, lại đây.”
“Thạch Thanh bái kiến chủ nhân.” Đá Tinh bay tới bên cạnh Dương Bách Xuyên.
“Dù gì ngươi cũng là tảng đá ân nhân cứu mạng của ta, nhưng ta không ngờ sau khi nhỏ máu, giữa chúng ta lại trở thành chủ tớ, có một số việc ta nghĩ không ra, có phải ngươi nên giải thích rõ với ta rồi không?” Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn chằm chằm Đá Tinh nói.
“Chậc... Thật ra ta biết chủ nhân ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng ngươi cứ yên tâm đi, ta không có ác ý, hơn nữa bây giờ ta đã nhận ngươi làm chủ nhân, đương nhiên không dám hại ngươi, không phải sao? Còn về những chuyện khác thì ta không tiện nói nhiều, đúng thật là có người khác nhờ ta âm thầm bảo vệ ngươi, nhưng mà... nàng ấy không cho ta nói với ngươi, vì vậy chủ nhân ngài cứ yên tâm.” Đá Tinh lóe ra thanh quang nói.
“Đá Tinh, ta nhớ rõ lúc trước ngươi từng hóa thành bộ dáng của một tiểu mập mạp, nếu có thể hóa hình thì hóa hình nói chuyện đi.” Từ đầu đến cuối chỉ nói chuyện với một tảng đá, Dương Bách Xuyên rất không quen.