Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2808




Dương Bách Xuyên cũng ngẩn người: “Lâu như vậy?”  

Thật ra hắn không có cảm giác gì, rốt cuộc đắm chìm ý thức trong không gian hắc ám vô tận của không gian Hắc Liên, rất khó có quan niệm thời gian, hơn nữa tâm tư của hắn đặt hết vào việc tìm hiểu thần thông, mười năm cũng là chuyện bình thường.  

Nhưng đối với hắn, thời gian không phải vấn đề, sau đó hắn nhìn về phía Lục Yên Chi, hai mắt sáng lên: “Đột phá?”  

Nghe Dương Bách Xuyên nói, Lục Yên Chi không giấu được ý cười: “Vâng, đều là công lao đan dược của Dương đại ca, tốt vượt mức tưởng tượng, làm ta đột phá bình cảnh đã dừng gần trăm nam, tu vi đạt đến Độ Kiếp kỳ, cảm ơn.”  

“Cảm ơn làm gì, có thể đột phá là chính ngươi cố gắng, đan dược cũng chỉ là phụ trợ, chờ sau khi ra ngoài vượt qua thiên kiếp, ngươi chính là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nhân lúc ở Thái Hoang thì tranh thủ tu luyện, củng cố cơ sở, sau khi rời khỏi đây có thể gia tăng tỷ lệ vượt qua đại thiên kiếp.”  

Dương Bách Xuyên chúc mừng Lục Yên Chi, nhìn nàng ta có thể đột phá thì thấy vui mừng thay cho nàng ta, quan trọng là tu vi của Lục Yên Chi tăng lên, làm cho thực lực của đội ngũ bọn họ tăng lên rất nhiều.  

Lúc này Thú Ngũ Hành xen vào, nói: “Chủ nhân, ta cũng đột phá, hiện tại có thể xem như tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của Nhân tộc các ngươi, ha ha…”  

“Chi chi…”  

Chồn nhỏ ngồi xổm trên xương quai xanh của Dương Bách Xuyên, kêu to ý bảo nó cũng có tiến bộ.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha, rất vui vẻ, mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng trong mười năm mọi người đều có thể đột phá, hắn thật sự rất vui sướng.  

“Được được được, mọi người đều có tiến bộ thì tốt, chúng ta cũng nên đi ra ngoài……”  

Dương Bách Xuyên híp mắt nói, thả linh thức ra ngoài quan sát tám thủ lĩnh thú vượn cá sấu và con cá sấu vượn người vương màu trắng xám vẫn đứng ở đó.  

Suốt mười năm chưa động.  

Dương Bách Xuyên thầm mắng: “Đám nghiệt súc này thật sự đủ kiên định.”  

Hiện giờ tu vi của Lục Yên Chi là Độ Kiếp kỳ, có thể tiến hành giai đoạn Đại Thừa của Ách Nạn Độc Thể.  

Thú Ngũ Hành đã đạt đến giai đoạn Độ Kiếp hậu kỳ, tiến bộ hai giai đoạn nhỏ, làm Dương Bách Xuyên cũng âm thầm líu lưỡi, kinh ngạc cảm thán thiên phú tu luyện của Thú Ngũ Hành.  

Ban đầu hắn còn cho rằng Thú Ngũ Hành có thể đạt đến Độ Kiếp trùng kỳ đã rất không tồi, không ngờ nuốt ba viên đan dược trực tiếp đạt đến Độ Kiếp hậu kỳ.  

Phải biết rằng Độ Kiếp kỳ không giống Hợp Thể cảnh, độ khó khăn khi thăng cấp vượt mức tưởng tượng, không ngờ Thú Ngũ Hành có thể đột phá Độ Kiếp sơ kỳ lên hậu kỳ.  

Còn Dương Bách Xuyên, hắn tự nhận thu hoạch rất lớn.  

Sau đó mấy người chuẩn bị đi ra ngoài, vốn dĩ Dương Bách Xuyên còn chuẩn bị dùng áo giáp da cá sấu vượn người làm chiến giáp cho chính mình và Lục Yên Chi, nhưng hắn không muốn đợi.  

Bị cá sấu vượn người áp chế gắt gao, nghẹn khuất mười năm trốn trong hồ Càn Khôn, nói không buồn bực là giả, hiện tại hắn chỉ muốn đi ra ngoài đại chiến 300 hiệp với đám yêu thú, phóng xuất nỗi buồn bực trong lòng ra.  

Đồng thời hắn có thể cảm nhận được Lục Yên Chi và Thú Ngũ Hành cũng rất nghẹn khuất.  

Cho nên sau khi bàn bạc, mấy người bọn họ đi ra ngoài.  

Chờ sau khi ra ngoài, Dương Bách Xuyên để Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi dắt lấy con cá sấu vượn người vương màu trắng xám kia, không mong làm bị thương được yêu thú cường đại đó, chỉ cầu có thể kiềm chế, còn hắn và chồn nhỏ sẽ đi chém giết tám con cá sấu vượn người kia, hiện tại hắn có tin tưởng.  

Hỏi Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi có nắm chắc kiềm chế được hay không?  

Thú Ngũ Hành trả lời: “Lần này ra ngoài bổn vương muốn xé xác con ác thú kia, CMN quá nghẹn khuất.” Trả lời đầy sự tự tin.  

Lục Yên Chi trả lời hàm súc: “Trên thực lực ta kém Thú Ngũ Hành, nhưng đã bỏ tận 5 năm luyện chế một ít độc, nếu chỉ cần kiềm chế cá sấu vượn người vương thì có thể làm được.”