Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2798




May mắn trong thời khắc sinh tử, Thạch Thanh đột nhiên xuất hiện cứu mạn hắn.  

Cậu nhóc kia chỉ nói vài câu nhưng đã tiết lộ một thông tin rất quan trọng, đó là “được ủy thác”.  

Tảng đá thành tinh cứu hắn không phải chuyện ngẫu nhiên mà là nhận lệnh.  

Rốt cuộc là ai đã sai Thạch Thanh cứu mình, trong lúc nhất thời Dương Bách Xuyên không nghĩ ra được.  

Nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.  

"Gừ gừ..."  

Đám Nhân Viên Ngạc Ngư phía sau kêu to, từ đầu đến cuối luôn giữ vững khoảng cách trăm mét khiến Dương Bách Xuyên hãi hùng khiếp vía.  

Cũng may hắn chạy chừng mấy chục dặm thì không thấy Nhân Viên Ngạc Ngư Vương đuổi theo, hẳn nó đã bị tảng đá thành tinh quấn chặt rồi.  

Đây là việc duy nhất hắn thấy may mắn, nếu như bị con Nhân Viên Ngạc Ngư Vương kia đuổi theo thì chết là cái chắc  

Tuy tám con Nhân Viên Ngạc Ngư bình thường phía sau cũng vô cùng hung mãnh nhưng so sánh với con Vương kia, bọn chúng không khiến Dương Bách Xuyên sợ hãi bằng.  

Lại chạy như điên thêm một lúc, thú Ngũ Hành bỗng nhiên dừng lại, Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ đối sách nên không để ý hoàn cảnh xung quanh, chờ đến khi nó dừng rồi hắn nhìn quanh, không cần hỏi cũng biết nguyên nhân.  

“Chủ... Chủ nhân... Không còn đường nữa... Đều do ta..." Thú Ngũ Hành vô cùng xấu hổ, nó cũng chỉ lo vùi đầu chạy trốn, không để ý chạy vào một nơi giống như hẻm núi. Vốn tưởng sau khi xuyên qua là đường rộng mênh mông, ai ngờ chạy như điên, cuối cùng lại phát hiện thì ra chỗ đá ngầm kia lõm vào trong thành hẻm núi, phía trước hoàn toàn không có đường đi.  

“Gừ gừ…”  

Trong nháy mắt, tám con Nhân Viên Ngạc Ngư kia đã đuổi tới nơi, giờ quay đầu lại cũng không kịp.  

Sắc mặt Dương Bách Xuyên vô cùng khó coi, hắn nhìn thoáng qua vách núi lõm xuống phía trước, hắn không trách thú Ngũ Hành bởi nó cũng không rành phương hướng ở đây.  

Mắt thấy tám con Nhân Viên Ngạc Ngư chỉ còn cách mình tầm hai mươi mét, hắn và Lục Yên Chi nhảy xuống lưng thú Ngũ Hành Thú, cắn răng nói: "Chỉ còn cách tiến vào không gian bình Càn Khôn trốn tạm thôi, Yên Chi, ngươi đừng chống cự nhé.”  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa vung tay ném Lục Yên Chi vào trong bình Càn Khôn, ngay sau đó thú Ngũ Hành cũng chui vào, còn hắn thì phát hiện ra một cái hang nhỏ có thể chứa được một người, đành lắc mình chui vào.  

Hang này không sâu lắm, khoảng chừng hơn hai mét, rộng một mét, nằm ở góc chết, vừa tiện giấu bình Càn Khôn.  

Bởi vì bản thể của Dương Bách Xuyên cũng tiến vào bình Càn Khôn, bình Càn Khôn sẽ biến thành thực thể, đặt bên ngoài không chừng sẽ bị Nhân Viên Ngạc Ngư gặm sạch cũng nên, đây cũng là nguyên nhân hắn không muốn sử dụng bình Càn Khôn.  

Nếu không rơi vào đường cùng, hắn sẽ không bao giờ trốn vào bình Càn Khôn.  

Bình Càn Khôn mà lộ ra bên ngoài, lỡ như bị người khác nhặt được, đến lúc đó Dương Bách Xuyên có khóc cũng muộn rồi.  

Về phần đám Nhân Viên Ngạc Ngư, dù sao chúng cũng là hung thú không có trí tuệ, bình Càn Khôn lại ở sâu trong hang động nhỏ, Nhân Viên Ngạc Ngư hình thể khổng lồ không thể chui lọt.  

Hang động nhỏ chỉ sâu hai mét, liếc mắt là có thể nhìn thấy tận cùng, chờ hắn trốn vào không gian bình Càn Khôn, trên mặt đất sẽ chỉ còn lại một cái bình nhỏ. Dựa theo chỉ số thông minh của yêu thú, đoán chừng bọn chúng không phát hiện đây là chí bảo đâu.  

Cho nên Dương Bách Xuyên cùng đường mạt lộ rồi nên mới lựa chọn cách này, tám con Nhân Viên Ngạc Ngư kia chỉ có thể ngậm ngùi nhận lấy thất bại.  

Một giây say, Dương Bách Xuyên khẽ niệm trong lòng, lắc mình tiến vào không gian bình Càn Khôn.  

Dưới mặt đất trong hang động nhỏ nhiều thêm một lọ lớn chừng chai thuốc hít, không quan sát cẩn thận sẽ không thấy được.

"Gừ gừ gừ gừ..."  

Ngay sau khi Dương Bách Xuyên tiến vào không gian bình Càn Khôn, tám con Nhân Viên Ngạc Ngư kia cũng nhào tới cửa động.  

Chẳng qua ngay sau đó, bọn chúng đều dừng lại ngoài cửa, bởi vì Dương Bách Xuyên đã biến mất không còn bóng dáng. Rõ ràng chúng nhìn thấy Dương Bách Xuyên chui vào hang động mà, sao hiện tại không thấy một bóng người nào hết vậy?  

Tám con Nhân Viên Ngạc Ngư gầm lên giận dữ.  

"Gừ gừ..."