Chỉ trong chớp mắt, tảng đá kia tỏa ra ánh sáng màu xanh mãnh liệt, hóa thành một cậu nhóc mặc áo xanh. Dương Bách Xuyên chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cậu nhóc, tầm chín tuổi, vẻ mặt kiêu ngạo biếng nhác hơi múp míp, nhìn rất vui mắt.
Cậu nhóc này không phải ai khác, chính là tảng đá thành tinh trong phòng Lâu Hải Đường lúc trước: Thạch Thanh. Lâu Hải Đường nhờ nó âm thầm đi theo Dương Bách Xuyên bảo vệ hắn.
Thạch Thanh là sinh linh trong Thái Hoang, vẫn luôn âm thầm bám theo Dương Bách Xuyên, lúc này không thể không xuất hiện bởi vì Dương Bách Xuyên không thể đánh lại Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc.
Dương Bách Xuyên nhìn nam hài hóa thành từ đá, hơi ngạc nhiên nhưng càng nhiều là cảm giác nhẹ nhõm vì thoát được một kiếp.
Hắn vừa định mở miệng cảm tạ thì cậu nhóc kia đã cướp lời: "Không cần cảm tạ, ta chỉ được người khác ủy thác thôi. Ta tên là Thạch Thanh, các ngươi mau đi đi, ta cũng không có cách nào chém giết được con Nhân Viên Ngạc Ngư Vương này, chỉ có thể cầm chân nó một thời gian ngắn, những vấn đề khác để sau này hãy nói, đi nhanh đi.”
Dương Bách Xuyên sửng sốt, thế nhưng hắn không kịp mở miệng nói gì, bởi vì con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc đã đi tảng đá đánh bay ra ngoài đã lao tới rồi.
"Gào... Hú hú hú..."
Dương Bách Xuyên nghe thấy Thạch Thanh gọi đầu yêu thú này là Nhân Viên Ngạc Ngư Vương, quả nhiên giống y như suy đoán của hắn.
Xem ra Nhân Viên Ngạc Ngư Vương đã bị chọc giận rồi, đến cả tiếng kêu cũng hết giống Nhân Viên Ngạc Ngư bình thường.
Giờ phút này tình hình đang căng thẳng, Dương Bách Xuyên cũng không tiện ngồi lê đôi mách với Thạch Thanh, vội vàng đứng dậy cảm ơn: “Đa tạ!”
Ngay sau đó nhanh như chớp phóng lên lưng thú Ngũ Hành, rời đi.
Mặc dù tảng đá thành tinh nhảy ra giữa đường này không chém giết Nhân Viên Ngạc Ngư Vương được nhưng chỉ dựa vào một kích đã có thể đánh bay đối thủ ra ngoài ba mươi mét vừa nãy là cũng đủ biết Thạch Thanh không phải hạng người đơn giản.
Xem ra đủ để cầm chân Nhân Viên Ngạc Ngư Vương cho bọn họ chạy trốn rồi.
Trước khi đi, Dương Bách Xuyên còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Nhân Viên Ngạc Ngư Vương vẫn muốn bám theo bọn họ, kết quả Thạch Thanh lại biến thành tảng đá lấp lóe ánh xanh, vèo một phát đập vào thân Nhân Viên Ngạc Ngư Vương. Chẳng qua lần này Nhân Viên Ngạc Ngư Vương đã có chuẩn bị, nó vung đuôi quất mạnh vào tảng đá.
Một tiếng ầm vang lên, tảng đá bị quật bay ra ngoài.
Ngay sau đó, Nhân Viên Ngạc Ngư Vương nổi giận gầm lên: "Gừ gừ gừ..."
"Grừ grừ..."
Tám con Nhân Viên Ngạc Ngư phía sau cũng rú lên, thân hình chớp lóe muốn đuổi theo Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi, xem ra bọn chúng không có ý định buông tha cho con mồi.
Hơn nữa Dương Bách Xuyên nhìn thấy sau khi Nhân Viên Ngạc Ngư Vương rống lên cũng muốn đuổi theo bọn họ, thế nhưng, tảng đá bị đánh bay đã quay trở lại, hung hăng va chạm với Nhân Viên Ngạc Ngư Vương.
Trong từng tiếng ầm ầm, hai bên ngang sức ngang tài.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, tảng đá thành tinh không nói sai, nó không giết được Nhân Viên Ngạc Ngư Vương nhưng sau khi biến thành đá, năng lực chịu đòn tăng mạnh, cuối lấy Nhân Viên Ngạc Ngư Vương không cho nó đuổi theo Dương Bách Xuyên.
Có điều chẳng lâu sau tám con Nhân Viên Ngạc Ngư bình thường đã đuổi kịp hắn, trước sau duy trì khoảng cách tầm năm mét.
Dương Bách Xuyên vẫn chưa lấy lại tinh thần, lúc này hắn cũng chỉ có thể hy vọng thú Ngũ Hành chạy nhanh một chút, thầm cầu nguyện tảng đá thành tinh có thể cầm chân Nhân Viên Ngạc Ngư Vương lâu lâu một chút.
Trước tiên chạy khỏi dãy núi đá ngầm này đã, chắc có thể an toàn rồi.
Hiện tại thoạt nhìn dãy núi đá ngầm này chính là địa bàn của Nhân Viên Ngạc Ngư. Ở Yêu Thú Giới, các quần thể yêu thú khác nhau đều sẽ có lãnh địa riêng, bình thường chỉ cần ra khỏi phạm vi lãnh địa thì sẽ không bị chúng truy đuổi nữa.
Dương Bách Xuyên không để ý cuộc chiến giữa Thạch Thanh và Nhân Viên Ngạc Ngư Vương nữa, hắn thúc giục thú Ngũ Hành chạy như điên, phía sau còn có tám con Nhân Viên Ngạc Ngư đuổi theo không rời đây này.