Bây giờ nghe thấy lời muốn từ bỏ trước khi chết này của Lâu Hải Đường, vậy mà không ngờ nàng lại suy nghĩ cho hắn, là một nữ nhân, là một tu sĩ Đại Thừa cảnh, có thể nói ra lời này, trong lòng Dương Bách Xuyên càng bất an hơn. Nếu như hôm nay Lâu Hải Đường chết, hắn sẽ bất an cả đời, nói cho cùng là hắn không làm được lời đã hứa với nàng ta.
“Lão tử chưa cho ngươi chết, thì Diêm Vương đừng hòng thu ngươi, ta không tin không diệt được một độc, a… diệt cho ta.”
Dương Bách Xuyên rống giận, sức mạnh thần hồn bùng phát mạnh mẽ, hít một hơi trong tay đánh ra từng pháp quyết vào Nguyên Thần ảm đạm của Lâu Hải Đường, hắn cũng bắt đầu liều mạng.
Dương mỗ cũng là người bướng bỉnh, chuyện hắn đã xác định thì mười con trâu cũng không kéo về được.
Liều mạng thúc giục sức mạnh thần hồn đánh ra pháp quyết áp chế độc Băng Phách Thiên Tàm ở Nguyên Thần của Lâu Hải Đường, thế nhưng lại phát hiện hiệu quả quá nhỏ, hoàn toàn không thể ngăn cản độc Băng Phách càng ngày càng mạnh mẽ.
“Đệch, ta lại không tin.”
Dương Bách Xuyên mắng chửi, trong lòng quyết tâm, bỗng nhiên hai tay trực tiếp dán lên Nguyên Thần của Lâu Hải Đường, thúc giục thần hồn, lại làm ra một quyết định gan to bằng trời.
Ngay sau đó hắn bắt đầu hấp thụ độc ở Nguyên Thần của Lâu Hải Đường, hấp thụ độc Băng Phách ở Nguyên Thần của Lâu Hải Đường lên Nguyên Thần của chính mình.
Đây đã không phải là vấn đề to gan nữa, mà là đầu óc có bệnh.
Nhưng mà… đây là cách duy nhất, cũng hình như là cách hiệu quả nhất hắn nghĩ ra được.
Làm như vậy quả thật có thể cứu Lâu Hải Đường.
Theo hắn nghĩ, cũng coi như đã hoàn thành lời hứa của bản thân rồi.
Trực tiếp hấp thụ độc Băng Phách Thiên Tàm ở Nguyên Thần của Lâu Hải Đường chuyển đến Nguyên Thần của hắn.
Như vậy Lâu Hải Đường chắc chắn được cứu, nhưng mà độc Băng Phách sang Nguyên Thần của hắn, đến lúc đó sẽ là tình huống gì, Dương Bách Xuyên không biết.
Nhưng chắc chắn không có kết cục tốt.
Đường đường cao thủ Đại Thừa cảnh đều bị loại độc này giày vò tới chết đi sống lại, huống hồ bây giờ hắn mới là một tu sĩ vừa bước vào Hợp Thể cảnh.
Nhưng mà Dương Bách Xuyên không nghĩ nhiều, hoặc nói là hắn nghĩ rồi, nhưng cố tình không nghĩ vào sâu. Hắn đã nói không cứu được Lâu Hải Đường, thì sẽ chết cùng với Lâu Hải Đường, vậy còn quan tâm bản thân hắn sao?
Cho nên Dương mỗ rất nam nhân một hồi, chính là để hoàn thành lời hứa với Lâu Hải Đường, hắn nói lời giữ lời, hoàn thành lời hứa với người khác trước rồi nói sau, cái khác hắn không nghĩ nhiều, đó là chuyện sau này rồi.
“Dương Bách Xuyên, ngươi… ngươi làm gì?”
Bỗng nhiên Lâu Hải Đường phát hiện đau khổ ở Nguyên Thần đã ít đi, ngay sau đó phát hiện độc Băng Phách Thiên Tàm ở Nguyên Thần của nàng ta vậy mà bị Dương Bách Xuyên hấp thụ đến Nguyên Thần của hắn…
“Dừng tay… ngươi sẽ chết đấy, độc mà cả ta cũng không chống đỡ được, ngươi đừng cậy mạnh, mau dừng tay…” Lâu Hải Đường hô to.
“Đừng kêu nữa, đã muộn rồi, không dừng lại được nữa rồi. Lời lão tử đã nói, thì phải làm được.” Dương Bách Xuyên trả lời Lâu Hải Đường, rồi không để ý nữa, bắt đầu chuyên tâm chuyển tiếp độc Băng Phách trên người Lâu Hải Đường.
Lúc này quả thật đã không dừng lại được nữa, trong công pháp vận chuyển, độc Băng Phách Thiên Tàm đã đến trên Nguyên Thần của hắn, đau khổ ở sâu trong linh hồn khiến hắn muốn kêu thảm cũng không phát ra tiếng được.
Đau đã không phải trọng điểm, cái còn lại chỉ có lực ý chí đang chống đỡ, không phải muốn dừng lại là có thể dừng lại.
“Ngươi bị ngốc à…”
Lâu Hải Đường run giọng nói ra mấy chữ, Nguyên Thần đều đang nỉ non, lần đầu tiên nàng ta khóc rồi.
Ở bên ngoài nhục thể, Lâu Hải Đường nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt trong suốt lăn xuống.
Còn trên nhục thể của Dương Bách Xuyên lúc này đã kết ra một lớp băng, đây là thuộc tính hàn khí của độc Băng Phách Thiên Tàm, trên khuôn mặt của hắn đã thành màu xanh đen, nếu như nhìn kỹ có thể thấy trên mặt có đốm màu xanh đang lấp lánh. Đặc trưng thật sự của độc Băng Phách Thiên Tàm, độc tố vào sâu Nguyên Thần, tác động đến nhục thể là rất bình thường.
Cũng đã chứng tỏ chỗ bá đạo, lợi hại của độc Băng Phách Thiên Tàm.