Trong lòng Hoàng Phủ Vân Phi cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, trong ánh mắt lại lấp lóe ánh sáng, nói: “Tiểu muội à, xem ra muội nhìn không nhầm, hòn đá đen kia chắc chắn là trọng bảo gì đó.
Tu Giả Giới có quá nhiều năng nhân dị sĩ, muội có thiên phú của huyết mạch Tiên Thiên, có thể nhìn ra trong hòn đá đen có đồ, chưa chắc người khác không nhìn ra. Xem ra Dương Bách Xuyên này không đơn giản.
Nếu hắn là tên ngốc thật, vậy có thể lấy ra đan Triều Nguyên và chân đan Hóa Linh không? Nếu như hắn thật sự không phải kẻ điên, vậy thì… người có thể hô ra giá cao tám vạn linh thạch thượng phẩm trong một lần, đúng là không phải hạng tầm thường.
Bây giờ xem ra khả năng hắn là đệ tử của thế lực đứng đầu nào đó là rất lớn, cũng chỉ có những thế lực đứng đầu dưới thánh địa kia mới có thể chơi nổi linh thạch tính bằng vạn.
Nhưng cho dù là thế lực đứng đầu, muốn tiêu tốn tám trăm vạn linh thạch trung phẩm để đấu giá một bảo vật cũng không phải một người có thể làm chủ, người tên Dương Bách Xuyên này dám làm như vậy, ta nghi ngờ có phải hắn là người đến từ thánh địa nào không? Cũng chỉ có đệ tử cấp bậc thánh địa mới dám tiêu mấy trăm vạn linh thạch để mua một bảo vật nhỉ?”
“Xuất thân thánh địa? Không phải chứ, trông cũng không giống, giống như một tên nhà giàu mới nổi.” Hoàng Phủ Vân Hà nói.
“Đừng nói lung tung, không phải đã tìm người nghe ngóng rồi à, người ta tên là Dương Bách Xuyên, không phải nhà giàu mới nổi.” Hoàng Phủ Vân Phi rất cạn lời đối với muội muội, nhưng trong lời nói vẫn rất cưng chiều.
Hoàng Phủ Vân Hà làm mặt quỷ, nói: “Ca, vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta còn đấu giá nữa không?”
Hoàng Phủ Vân Phi cười khổ nói: “Còn đấu cái gì, muội cho rằng tám trăm vạn linh thạch là con số nhỏ à, cho dù gia tộc có thể lấy ra, các tộc lão cũng sẽ không đồng ý. Hơn nữa cho dù bây giờ rõ ràng biết hòn đá đen kia là trọng bảo, chúng ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi, tiêu tám trăm vạn linh thạch trung phẩm mua một bảo vật, tính thế nào đều không đáng, đúng là bái phục Dương Bách Xuyên.”
“Bây giờ ngược lại rất muốn biết, hòn đá đen mà ngay cả thiên phú thần thông của ta cũng không nhìn thấu rốt cuộc là bảo vật gì, đợi lát nữa đi hỏi tên nhà giàu mới nổi kia.” Trong đôi mắt của Hoàng Phủ Vân Hà lấp lóe ánh sáng, nói.
……
Tầng ba của cả quán trọ Tinh Thần bùng nổ, đã bị giá trên trời tám vạn linh thạch thượng phẩm của Dương Bách Xuyên đốt lên.
Ngay cả người chủ trì đều sững sờ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, trịnh trọng nghiêm túc hỏi: “Dám hỏi đạo hữu vừa mới đấu giá bao nhiêu?”
Số lượng linh thạch quá lớn, hắn ta là người chủ trì cũng phải thận trọng.
“Tám vạn linh thạch thượng phẩm.” Dương Bách Xuyên lặp lại rất nghiêm túc.
Trong mắt tất cả mọi người, bọn họ đều cho rằng hắn là kẻ điên, thậm chí cho rằng tốn tám trăm vạn linh thạch trung phẩm cho dù mua một bảo vật không phải hên xui cũng không có lời.
Nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên thấy không sao cả, bảo vật chân chính là vô giá, nghe tám vạn linh thạch thượng phẩm thì có vẻ quả thật là giá trên trời, nhưng mà đối với hắn đều không sánh được bằng trọng bảo bình Càn Khôn cảm ứng được.
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Dương Bách Xuyên, người chủ trì nuốt nước bọt tiếp tục hỏi có còn ai ra giá nữa không?
Sau ba tiếng, hòn đá đen đã thuộc về Dương Bách Xuyên, cũng tuyên bố buổi bán đấu giá kết thúc viên mãn.
Dương Bách Xuyên ở trong phòng riêng chờ đợi người của quán trọ đưa hòn đá đen tới, nhưng lại không biết, giá trên trời hắn hô ra đã làm kinh động đến Lâu chủ của quán trọ Tinh Thần.
Dù sao giao dịch tám trăm vạn linh thạch trung phẩm cũng là lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử của quán trọ Tinh Thần.
Dương Bách Xuyên không hề để ý sự ồn ào ở cả tầng ba, sau khi kết thúc giao dịch, hắn yên tâm thoải mái đóng cửa sổ pháp lực lại, ngồi về chỗ, chớp mắt đã thấy Nguyễn Linh Hoa nhìn hắn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Tất nhiên Dương Bách Xuyên biết điều Nguyễn Linh Hoa nghĩ trong lòng, đơn giản là giống những người bên ngoài kia, hoặc là cho rằng hắn bị điên, cố ý trêu đùa quán trọ Tinh Thần, hoặc chính là hoàn toàn không lấy ra được tám trăm vạn linh thạch trung phẩm.
Thật ra hắn đúng là không lấy ra được.
Nhưng mà… Dương mỗ tự có cách giải quyết.
Sau khi ngồi xuống, hắn cười nói với Nguyễn Linh Hoa: “Rót rượu.”
Nguyễn Linh Hoa bị dáng vẻ ung dung thản nhiên của Dương Bách Xuyên làm chấn động, sau khi hoàn hồn thì vội vàng rót một cốc linh tửu cho Dương mỗ.
Bê cốc rượu lên uống một ngụm linh tửu, Dương Bách Xuyên thở ra một hơi: “Sảng khoái.”
Đúng lúc này cửa phòng riêng bị người đẩy ra.