"Thư quý vị, đây là cỏ Tử Kim vạn năm, bên trong không chỉ chứa lượng linh khí khổng lồ, mà còn có năng lượng thần hồn, vô cùng hiếm có. Giá khởi điểm là một vạn linh thạch trung phẩm, mỗi lần đấu giá tăng không dưới một nghìn. Bây giờ bắt đầu!"
Người chủ trì nói xong và gõ chiêng đồng, tức thì từng âm thanh đấu giá vang lên.
"Một vạn mốt linh thạch."
"Một vạn hai linh thạch."
"Một vạn rưỡi..."
"..."
Chưa tới ba phút, giá đã tăng lên ba vạn tám nghìn linh thạch.
Dương Bách Xuyên hứng thú nhìn cỏ Tử Kim của Thái Thượng. Ở Sơn Hải Giới hắn không gặp linh dược vạn năm được mấy lần. Thân là luyện đan sư chắc chắn không thể bỏ lỡ linh dược thượng phẩm, huống chi là linh dược quý hiếm chứa linh khí và năng lượng thần hồn, kiểu gì hắn cũng phải tranh giành một phen.
"Bốn vạn linh thạch." Lệ Bách Trì lên tiếng.
"Bốn vạn năm nghìn linh thạch." Hoàng Phủ Vân Phi cũng gia nhập.
Sau khi hai gia tộc lớn này gia nhập, người đấu giá lập tức giảm bớt. Bởi vì mọi người đều biết của nhà họ Lệ và gia tộc Hoàng Phủ có tài lực hùng hậu, mình không tranh nổi, thà không tranh cho lành.
"Bốn vạn tám linh thạch." Lệ Bách Trì lại hô giá.
"Năm vạn linh thạch." Hoàng Phủ Vân Phi lên tiếng.
Hai người cạnh tranh, hoàn toàn là đấu giá tùy ý.
Lúc này, khóe môi Dương Bách Xuyên khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ rõ quyết tâm nhất định phải giành được cây cỏ Tử Kim này. Giá trị của nó rất lớn, vì vậy hắn chậm rãi cất lời: "Mười vạn linh thạch trung phẩm."
Tên họ Dương nào đó vừa mở miệng đã ra giá mười vạn linh thạch, tăng một phát những năm vạn.
Điều này làm cho rất nhiều người trong hội trường hít sâu một hơi, thậm chí có người thầm mắng "tên phá của".
Cỏ Tử Kim là linh dược vạn năm, quả thật giá trị cực lớn. Nhưng... trong mắt rất nhiều người, bỏ ra mười vạn linh thạch mua một cây linh dược thì không đáng giá, hoàn toàn là hành vi phá của. Có mười vạn linh thạch thì có thể mua được đan dược tốt đó.
Tiêu mười vạn mua một cây linh dược, nếu không luyện chế đan dược mà dùng trực tiếp thì hiệu quả giảm đi nhiều, không có ý nghĩa.
Đúng là đồ ngu!
Dương Bách Xuyên chỉ mỉm cười trước lời bàn tán xung quanh. Chỉ có hắn biết một cây linh dược vạn năm nằm trong tay mình có thể phát huy tác dụng gì.
Một khi đã quyết định giành lấy cây linh dược này, Dương Bách Xuyên quyết tâm phải có bằng được. Sau khi Lệ Bách Trì và Hoàng Phủ Vân Phi bắt đầu cạnh tranh như đang phân cao thấp, hắn biết mình phải mạnh tay. Cứ tăng một hai nghìn linh thạch, tiếp theo nhất định sẽ tăng đến mười vạn, cho dù không tới mười vạn thì cũng không chênh lệch nhiều.
Vả lại hai nhà này đều là đại gia lắm tiền nhiều của. Đối với bọn họ mà nói, mười vạn linh thạch không tính là nhiều. Nếu hắn không lấn át được bọn họ thì sẽ không giành được cỏ Tử Kim. Vì vậy, Dương Bách Xuyên dứt khoát hô giá cuối mình định ra, dọa Lệ Bách Trì và Hoàng Phủ Vân Phi. Nếu không dọa được thì hắn sẽ từ bỏ.
Nhưng hắn có lòng tin.
Cạnh tranh cũng phải chú ý tới chiến thuật tâm lý. Dương Bách Xuyên không phải tên phá của, hắn biết đối phó với hạng đại gia như Lệ Bách Trì và Hoàng Phủ Vân Phi thì dùng thủ đoạn gì thích hợp, cho nên hắn dứt khoát hô giá cao mười vạn.
Quả nhiên sau khi Dương Bách Xuyên hô giá cao mười vạn, đến lượt Hoàng Phủ Vân Phi ra giá, Hoàng Phủ Vân Phi đứng bên cửa sổ sửng sốt nhìn Dương Bách Xuyên một hồi, sau đó mỉm cười gật đầu với hắn tỏ ý từ bỏ đấu giá.
Hoàng Phủ Vân Phi từ bỏ, đến lượt Lệ Bách Trì. Lệ Bách Trì u ám trừng Dương Bách Xuyên, không lên tiếng. Nhưng lúc này, một thuộc hạ của gã ta lại gần nói: "Thiếu gia, thằng nhãi kia không biết sống chết, dám cạnh tranh với thiếu gia. Ta thấy hay là thiếu gia hô giá mười hai vạn để cho thằng nhãi kia biết tài lực của thiếu gia, biết khó mà lui."
"Ha ha." Lệ Bách Trì quay sang nhìn tên thuộc hạ này, lạnh lùng cười ha hả, sau đó vung tay tát một phát.
Bốp!
"Ngươi là heo à? Lúc cạnh tranh đan dược, thằng nhãi kia quấy rối khiến bản thiếu gia tiêu thêm mấy vạn linh thạch. Rõ ràng là lần này thằng nhãi kia cố ý hãm hại bản thiếu gia, ngươi tưởng bản thiếu gia ngu chắc?
Ngay cả Hoàng Phủ Vân Phi cũng từ bỏ, vậy mà ngươi lại xúi bản thiếu gia hô giá mười hai vạn để cho mọi người chê cười bản thiếu gia không bằng Hoàng Phủ Vân Phi hả? Ngu ngốc!" Bốp bốp bốp! Nói xong gã ta lại tát thêm ba phát.
"Á á á!" Tên thuộc hạ này của Lệ Bách Trì thảm rồi, thoáng chốc đã bị gã ta đánh thành đầu heo.
Lệ Bách Trì thở phì phò ngồi xuống, từ bỏ cạnh tranh. Gã ta nghĩ Dương Bách Xuyên lại cố ý nhảy ra bẫy mình lần nữa, gã ta sẽ không mắc lừa. Lệ Bách Trì cười khẩy trong lòng: "Nhãi ranh, mười vạn linh thạch mà muốn bẫy bản thiếu gia, ngươi tưởng bản thiểu gia ngu chắc? Lần này bản thiếu gia nhất quyết không đấu giá đấy, để xem ai bẫy ai?"