Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên trào dâng cảm xúc đồng cảm và thương xót.
Hắn biết mình đã đoán đúng, bốn tiểu yêu này là Yêu tộc bị quán trọ bắt lại và khống chế, còn không bằng nô lệ.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, sau đó hỏi: "Các ngươi bị quán trọ Tinh Thần bắt tới à?"
Tiểu yêu cầm đầu lắc đầu đáp: "Chúng ta bị đội săn yêu của phủ thành chủ bắt được, bán cho quán trọ Tinh Thần."
"Người nhà họ Lệ?" Trong mắt Dương Bách Xuyên lóe lên tia sáng.
"Ừm, đúng là người nhà họ Lệ. Chúng ta vốn là Hồ tộc ở dãy núi Tinh Thần, trước giờ chưa từng xuất sơn, lại càng không hại người. Nhưng bọn họ lại muốn bắt chúng ta đem bán..."
Nghe tiểu yêu tinh, hay nói chính xác hơn là tiểu hồ ly khóc lóc kể lại, Dương Bách Xuyên mới biết việc bắt Yêu tộc bán đi không chỉ có ở Sơn Hải Giới, mà ở Tu Chân Giới còn quá đáng hơn.
Sau khi hồ ly hóa hình đều rất xinh đẹp, tu sĩ Nhân tộc rất thích Yêu tộc dạng này, bền mua về để song tu hoặc là dùng để hầu hạ người khác kiếm tiền giống như quán trọ Tinh Thần.
Chuyện này giúp Dương Bách Xuyên hiểu ra người tu chân ở Tu Chân Giới hoàn toàn không coi Yêu tộc là con người, mà chỉ là nô lệ, là linh thạch, thậm chí là linh dược.
Tuy Dương Bách Xuyên là Nhân tộc, nhưng hắn cảm thấy hành vi này trái lẽ trời.
Nhưng hắn cũng biết đây là thái độ bình thường ở Tu Chân Giới, không phải chuyện hắn có thể thay đổi. Hắn chỉ có lòng đồng cảm với bốn tiểu yêu tinh, hơn nữa lúc này hắn càng không thể để cho bốn người họ hầu hạ mình tắm rửa vì cảm thấy tội lỗi.
Sau một hồi suy nghĩ, Dương Bách Xuyên nói: "Thế này nhé, bốn người các ngươi ra phòng khách chờ ta, ta... ta không quen có người khác hầu hạ mình tắm. Ta sẽ giải thích cho quản sự của quán trọ, không để các ngươi bị phạt."
Thật ra lúc nói những lời này, tên họ Dương nào đó cảm thấy thật ghê tởm. Ai mà chẳng thích loại phục vụ này chứ?
Điều mấu chốt là hắn không vượt qua được chướng ngại tâm lý.
Bốn tiểu yêu tinh nghe Dương Bách Xuyên nói vậy mới yên tâm, xoay người ra khỏi phòng tắm.
Bốn tiểu yêu tinh đi rồi, nhưng tên họ Dương nào đó lại mặt nhăn mày nhó.
Không có nguyên nhân gì khác, hắn bị bốn tiểu yêu tinh trêu chọc, hienj tại đang có cảm giác lửa dục đốt người.
Hắn lẩm bẩm: "Đáng đời, ai bảo ngươi giả vờ thanh cao!"
Tên họ Dương nào đó cười khổ, mắng chửi bản thân.
Nói thì nói vậy chứ hắn thật sự không thể làm cái chuyện bắt nạt bé gái. Thoạt nhìn bốn tiểu yêu tinh chỉ là trẻ con mười hai mười ba tuổi, tuy là Yêu tộc nhưng sau khi hóa hình bọn họ có khác gì con người đâu?
Đây là điểm giới hạn của Dương Bách Xuyên, tuy hắn thích người đẹp nhưng cũng rất kiên định. Không phải hắn là Liễu Hạ Huệ, người đẹp ngồi trong lòng mà tâm vẫn bình lặng. Người và yêu khác nhau ở chỗ con người biết liêm sỉ, giữ vững giới hạn và nguyên tắc của mình.
Lúc này bốn tiểu yêu tinh đã rời đi, mặt Dương Bách Xuyên biến thành màu gan heo, đỏ lịm.
Chốc lát sau, hắn đã có ý tưởng. Hắn vung tay bày kết giới trong phòng tắm, sau đó cất tiếng gọi: "Thu Nhi mau ra đây cứu giá!"
Bỏ qua bốn tiểu yêu tinh, tên họ Dương nào đó nghĩ ngay tới Ngô Mặc Thu vẫn đang ở trong không gian bình Càn Khôn, lập tức gọi nàng ra ngoài cứu giá.
Từ lần trước vô tình ngủ với Ngô Mặc Thu, Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền trong bí cảnh Thao Thiết, tên họ Dương nào đó không chạm vào Ngô Mặc Thu nữa.
Không phải hắn không muốn, mà là hắn bận tu luyện. Hôm nay coi như đúng dịp.
"Tiên sinh... Á!"
Ngô Mặc Thu vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp đứng vững, mới gọi một tiếng "tiên sinh", thì đã bị tên họ Dương nào đó kéo vào hồ tắm.
Tắm uyên ương trong truyền thuyết bắt đầu. Không lâu sau, cả phòng tắm vang lên tiếng hét càng lúc càng to...
...
Ba tiếng sau, tên họ Dương nào đó sảng khoái tinh thần ra khỏi phòng tắm. Nếu không phải người ở bên ngoài quấy rầy, thì hắn sẽ ở bên trong lăn lộn cả một ngày. Còn Ngô Mặc Thu thì đã trở về không gian bình Càn Khôn. Nếu nàng đột nhiên xuất hiện thì không ổn, mà nàng ẩn thân trong tối lại càng không dễ.