Trước mắt vẫn phải xác định xem Thương Vũ Tình có phải là Tiên Thiên Huyết Mạch giả, sau khi xác định rồi suy nghĩ biện pháp giúp nàng thức tỉnh huyết mạch cũng không muộn.
Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên hỏi: “Tình Nhi, ngày thường ngươi có cảm thấy thân thể có chỗ nào không giống với những người khác không?”
Thương Vũ Tình thuận miệng trả lời: “Có ~”
Dương Bách Xuyên vui vẻ: “Chỗ nào?”
“Trên mặt con mọc ra cái bớt này, rất dọa người, người khác không có, chỉ có chỗ này không giống với người khác.” Thương Vũ Tình nghiêm túc nói.
Dương Bách Xuyên đen mặt nói: “Ý của ta là… Ví dụ như chân khí trong cơ thể ngươi hay gì đó có khác với đám Hoan Nhi không?”
“Không có, chúng ta cùng tu luyện một bộ công pháp, chân khí cũng giống nhau, không có chỗ khác.” Thương Vũ Tình trả lời.
“Vậy linh thức thì sao? Hoặc trong cơ thể ngươi còn lực lượng nào khác hay không?” Dương Bách Xuyên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
Thương Vũ Tĩnh vẫn lắc đầu: “Không có.”
Dương Bách Xuyên tiếp tục dò hỏi, kết quả Thương Vũ Tình vẫn trả lời không có.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên vô cùng thất vọng, nói thầm trong lòng: “Không lẽ nha đầu này không phải Tiên Thiên Huyết Mạch giả? Hoa văn trên mặt nàng là bớt?”
Nhưng nghĩ lại vẫn không đúng, làm gì có vết bớt nào như vậy? Hơn nữa vừa rồi Thương Vũ Tình cũng nói hoa văn trên mặt nàng còn lan tràn lên trên lưng, hoa văn trên lưng càng nhiều, nếu không phải Dương Bách Xuyên cản lại, nàng còn phải cởi hết quần áo cho Dương Bách Xuyên xem hoa văn trên lưng nàng.
Dựa theo lời của sư phụ, loại hoa văn này chính là đặc thù của Tiên Thiên Huyết Mạch giả.
Dương Bách Xuyên trầm tư suy nghĩ.
Theo lời sư phụ, chỉ cần là Tiên Thiên Huyết Mạch giả, cho dù huyết mạch không thức tỉnh cũng sẽ có sức mạnh đặc thù khác hẳn với người thường, hoặc có chỗ đặc biệt, nhưng hỏi rất nhiều Thương Vũ Tình vẫn nói không, điều này làm cho Dương Bách Xuyên bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc nàng có phải là Tiên Thiên Huyết Mạch giả hay không.
Đúng lúc này Thương Vũ Tình chỉ vào ngọn núi phía xa, nói: “Sư thúc tổ, chúng ta phải bay xuống đi bộ, đại sư tỷ nói lối vào của núi Ngũ Hành ở hẻm núi Tiễn Đao, phải đi bộ xuyên qua đó, đi tám ngàn dặm mới có thể đến được núi Ngũ Hành. Trên hẻm núi Tiễn Đao có lôi vân nên không thể phi hành, cũng có yêu thú chim bay hung hãn, phi hành qua đó quá nguy hiểm.”
Dương Bách Xuyên bay xuống, trước khi đi, Lý Phượng Ngọc đã giao bản đồ được một vị tiền bối Tinh Thần Môn từng đi qua núi Ngũ Hành cho hai người, Thương Vũ Tình nhớ rất rõ.
Chỉ trong chốc lát hai người đã đi đến một mảnh đất hoang bằng phẳng.
Đúng lúc Dương Bách Xuyên định đặt chân, đột nhiên Thương Vũ Tình nói: “Sư thúc tổ, đừng đặt chân.”
Dương Bách Xuyên sửng sốt, dừng lại trên không, nhìn nàng hỏi: “Tại sao?”
Lúc này Thương Vũ Tình cười nói: “Con cảm nhận được trên đại địa này có động tĩnh của cỏ Nhất Mộc, dưới chân người có một tổ côn trùng thợ trồng hoa đáng yêu, ở Tinh Thần Môn cũng có côn trùng thợ trồng hoa, chỉ cần nơi nào có hoa nơi đó sẽ có chúng, chúng nó là người bảo vệ hoa, chuyên ăn côn trùng phá hoại hoa, rất đáng yêu, người đặt chân xuống sẽ dẫm chết một đống thợ trồng hoa.”
Dương Bách Xuyên cười, cảm giác nha đầu này rất đáng yêu, có lòng thiện lương này cũng là chuyện tốt. Bay người thay đổi chỗ đặt chân, cẩn thận nhìn về phía trước, quả nhiên bên trên đống bùn đất có một hang sâu rậm rạp, đủ mọi loại màu sắc, nhỏ như cát sỏi, côn trùng nhỏ như vậy, Thương Vũ Tình lại có thể cảm nhận được chúng dù cách vài trăm thước, thần hồn cũng rất cường đại.
Nghĩ đến đây, trong đầu Dương Bách Xuyên lóe lên một suy nghĩ, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Thương Vũ Tình nhưng lại không phát hiện nàng sử dụng linh thức quan sát mặt đất, nếu vậy… Một suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn, chỗ đặc biệt của Thương Vũ Tình, hoặc nói cách khác huyết mạch đặc thù của nàng xuất hiện.
Năng lực cảm nhận cường đại, đây còn không phải là chỗ độc đáo hay sao?
Lấy lại tinh thần, Dương Bách Xuyên xác nhận lại: “Tình Nhi, vừa rồi ngươi có sử dụng linh thức để quan sát côn trùng trồng hoa trên mặt đất không?”
Thương Vũ Tình thuận miệng nói: “Không có, từ khi sinh ra con đã có lực cảm nhận cường đại, đại sư tỷ nói có lẽ do thần hồn của con mạnh, dùng linh thức hay không cũng như nhau, dù sao có lúc lực cảm nhận của con dùng tốt hơn linh thức.
Giống như con có thể cảm nhận được sự tồn tại của vạn vật trên thế gian, hoặc nói cách khác con có thể cảm nhận được vui buồn sướng đau của hoa cỏ cây cối, thậm chí là mưa gió trong trời đất, ví dụ như cây hoa dại này, sau khi bị chân dẫm lên, con có thể cảm nhận được hoa dại sẽ nói đau.
Nhưng mấy người đại sư tỷ lại không tin con, còn nói đầu óc con lúc nào cũng ảo tưởng, sư thúc tổ, con thật sự không lừa người, người tin tưởng con sao?”
Dương Bách Xuyên nghe xong, cả người chấn động: “Ta tin, ta tin tưởng hơn bất cứ ai, ha ha, nha đầu, có thể ngươi là Tiên Thiên Huyết Mạch giả, ngàn vạn năm mới có được một người. Lúc trước ta vẫn luôn hỏi ngươi có điểm nào khác với người khác không, tại sao ngươi không nói lực cảm nhận của người khác hẳn với người thường chứ? Hại ta tự hỏi cả ngày, ha ha.”
“Thật ra vừa rồi con muốn nói, nhưng sợ người giống như mấy người đại sư tỷ, không tin con cho nên không dám nói, cuối cùng cũng có người tin tưởng lời của con, hì hì.”