Sau khi toàn bộ Tinh Thần Môn bị Thiên Nguyên Tông phong ấn mấy ngàn năm vẫn có môn nhân đệ tử còn sống, điều này làm cho Dương Bách Xuyên rất vui mừng.
Trong nháy mắt Hầu Đậu Đậu, Tiểu Phượng Hoàng cộng thêm chồn nhỏ tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng này đã lập tức muốn tiến lên động thủ, lại bị Dương Bách Xuyên ngăn cản.
Nữ tử mặc đồ trắng mang mặt nạ che mặt kia lại hừ lạnh, xông lên muốn chém giết lần nữa.
Dương Bách Xuyên biết nữ tử này đã hiểu lầm, hoặc có thể nói là nàng coi hắn là người của Thiên Nguyên Tông, dù sao Tinh Thần Môn cũng do Thiên Nguyên Tông phong ấn, hắn vội vàng hô: “Dừng lại.”
“Tình nhi, dừng tay~” Xa xa cũng truyền đến một tiếng kêu ngừng, vừa dứt lời thì có một nữ nhân trung niên xuất hiện.
Nữ tử mang mặt nạ che mặt ngẩn người nhìn về phía nữ nhân trung niên xuất hiện ở trong sân nói: “Sư thúc.”
Nữ nhân trung niên gật đầu với nữ tử được gọi là Tình nhi, ánh mắt lại vẫn nhìn Dương Bách Xuyên, trong lòng nàng suy nghĩ tương đối sâu.
Năm ngàn năm trước, Tinh Thần Môn bị Thiên Nguyên Tông giết tới cửa, toàn bộ Tinh Thần Môn tử thương vô số, tất cả cao thủ gần như đều chết hết, cuối cùng bất đắc dĩ nàng mới phụng danh sư phụ khởi động đại trận hộ sơn tự phong ấn núi lại, nhưng không ngờ Thiên Nguyên Tông lại vô sỉ, thẳng tay thêm phong ấn ở bên ngoài đại trận khiến Tinh Thần Môn bị vây chết ở bên trong.
Mấy ngàn năm qua, Thiên Nguyên Tông không phá được đại trận hộ sơn của Tinh Thần Môn, nếu không đã vọt vào giết sạch tất cả mọi người rồi, mà hiện giờ lại có một thanh niên tóc bạc không quá mạnh có thể nhập trận, đương nhiên là nắm giữ thủ quyết nhập trận mới có thể vào.
Nghĩ như vậy, cả người nữ nhân trung niên đều run lên, vội vàng chạy tới, không ngờ tiểu sư muội đã giao chiến với đối phương, nàng sợ sinh ra hiểu lầm mới vội vàng kêu dừng lại.
Bởi vì nữ nhân trung niên biết, đại trận hộ sơn của Tinh Thần Môn là do sư phụ của tổ sư gia Tinh Thần Tử tự tay bố trí, sư phụ của tổ sư gia Tinh Thần Tử nghe đồn chính là thần thông vô thượng, không ai có thể phá vỡ đại trận hộ sơn.
Nhìn tu vi của thanh niên tóc bạc cũng chỉ là Phân Thần cảnh sơ kỳ, tu vi này bất luận thế nào cũng không có khả năng một bước tiến vào đại trận hộ sơn của Tinh Thần Môn, chỉ có thể là vì thanh niên tóc bạc này nắm giữ pháp quyết của đại trận hộ sơn Tinh Thần Môn mới đi vào dễ dàng như thế.
Nghĩ như vậy, nữ nhân trung niên sao có thể không kích động? Bởi vì nàng biết được từ trong bí điển tông môn là tổ sư gia Tinh Thần Môn còn có đồng môn ở Tinh Cương khác, nói cách khác thanh niên tóc bạc này rất có khả năng là đồng môn của tổ sư gia, hoặc là đệ tử của tổ sư gia đã thu nhận ở bên ngoài.
Năm đó, Tinh Thần Môn gặp đại kiếp nạn, tổ sư gia Tinh Thần Tử không trở về nữa, không ai biết Tổ sư gia Tinh Thần Môn đã đi đâu.
Bây giờ thanh niên tóc bạc xuất hiện tất nhiên có quan hệ sâu xa với Tinh Thần Môn, nếu không sẽ không nắm giữ bí pháp nhập trận của đại trận hộ sơn Tinh Thần Môn.
Tinh Thần Môn bị Thiên Nguyên Tông phong ấn mấy ngàn năm, hôm nay thanh niên này xuất hiện, đủ để chứng tỏ phong ấn bao phủ bên ngoài đã bị phá bỏ, hoặc là nói Thiên Nguyên Tông xảy ra chuyện lớn, hoặc là đồng môn của tổ sư gia Tinh Thần Tử đã giết tới... Dù sao cũng đã có khả năng, ở trong lòng nữ nhân trung niên - người còn sót lại của Tinh Thần Môn cuối cùng cũng sắp nhìn thấy ánh sáng.
Sau khi nàng nhìn thấy thanh niên tóc bạc, thật sự kích động không thể kiềm chết mình, nàng xem như là người già duy nhất sống sót trong trận đại chiến năm đó, cũng không phải tiểu nha đầu như Tình nhi bị phong ấn ở Tinh Thần Môn mấy ngàn năm, tâm tư đơn thuần như giấy, chỉ biết bên ngoài có kẻ thù lớn của tông môn là Thiên Nguyên Tông, cũng sẽ không nghĩ thanh niên tóc bạc đi vào đại trận hộ sơn như thế nào.
Nữ nhân giơ tay ngăn cản tiểu sư muội Tình nhi đang muốn nói chuyện, nhìn Dương Bách Xuyên run giọng hỏi: “Xin hỏi đạo hữu có quan hệ sâu xa gì với Tinh Thần Môn ta? Xin hỏi đạo hữu, đại phong ấn bên ngoài của Thiên Nguyên Tông là do ai phá vỡ? Ta là đệ tử duy nhất còn sót lại của Tinh Thần Môn - Bách Hoa Phong Chủ, đại đệ tử Lý Phượng Ngọc, người vừa mới mạo phạm đạo hữu là tiểu sư muội Thương Vũ Tình của ta, tiểu sư muội không hiểu thế sự, mong đạo hữu thứ lỗi.”
Lý Phượng Ngọc biết đối phương tuyệt đối không phải người của Thiên Nguyên Tông càng không phải kẻ thù, nếu không đã động sát khí từ lâu rồi, nhưng mà đối phương cũng hô ngừng, điều này chứng tỏ hoàn toàn không phải là kẻ thù, Lý Phượng Ngọc mang theo tâm tình vô cùng kích động hỏi ra hai vấn đề, cũng xin lỗi vì sự mạo phạm của tiểu sư muội Thương Vũ Tình.
Dương Bách Xuyên nghe nữ nhân tự xưng là Lý Phượng Ngọc nói chuyện, cuối cùng cũng có một người hiểu rõ chuyện xuất hiện.
Hắn cũng thấy Lý Phượng Ngọc kích động, trong lòng ít nhiều có thể hiểu được tâm tình của Lý Phượng Ngọc, đành nói: “Ta là Dương Bách Xuyên, xem như ta là sư đệ của tổ sư Tinh Thần Môn các ngươi, còn Thiên Nguyên Tông đã bị diệt môn, từ nay về sau Tinh Thần Môn tự do, hiện giờ các ngươi còn bao nhiêu đệ tử tồn tại?”
Dương Bách Xuyên đã từ trong Sưu Hồn Ký của Hoa Thiếu biết được chuyện của Thiên Nguyên Tông và Tinh Thần Môn, giờ phút này đương nhiên cũng hiểu được tâm tình Của Lý Phượng Ngọc, hắn vào thẳng vấn đề nói Thiên Nguyên Tông đã bị diệt môn.
Lý Phượng Ngọc nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, trong đầu ong ong rơi vào trống rỗng, giờ phút này, trong đầu nàng đều là câu nói Thiên Nguyên Tông bị diệt môn, suốt năm ngàn năm, tông môn kẻ thù lớn nhất đã bị diệt, năm đó mấy ngàn môn nhân đệ tử Tinh Thần Môn bị Thiên Nguyên Tông tàn sát, thù lớn đã được báo, Lý Phượng Ngọc lập tức rơi nước mắt đầy mặt.
Trọn năm ngàn năm kể từ năm đó, nàng trở lại sơn môn mở ra trận pháp, cuối cùng lão nhân bị phong ấn ở Tinh Thần Môn. Trong dòng sông dài lịch sử năm ngàn năm, không đột phá được cảnh giới, chỉ có thể giậm chân tại chỗ, không có tài nguyên tu luyện,… một đám lão nhân các nàng hiện giờ chỉ còn lại một mình nàng...
Lý Phượng Ngọc nhớ lại năm đó, quả nhiên là nội tâm rỉ máu, sau một phút, nàng lấy lại tinh thần, giọng run rẩy nói: “Dương... Đạo hữu xin thứ lỗi, nhưng có bằng chứng gì chứng minh quan hệ của ngài và tổ sư gia Tinh Thần Môn không?” Mặc dù nàng rất muốn Dương Bách Xuyên là tiểu sư đệ của tổ sư gia, nhưng… nghĩ lại tổ sư gia Tinh Thần Môn đã là lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, lúc nàng nhập môn cũng chưa từng thấy qua người thật mà chỉ thấy qua chân dung.
Thanh niên tự xưng là Dương Bách Xuyên trước mắt lại nói hắn là tiểu sư đệ của tổ sư gia, thật sự có chút không đúng, đầu tiên là tu vi không đúng, tiếp theo là tuổi tác cũng không đúng, cho nên Lý Phượng Ngọc vẫn là muốn chứng thực xem lời hắn nói có phải là thật hay không?
Dương Bách Xuyên nghe Lý Phượng Ngọc nói vậy thì hơi sửng sốt, nhưng lập tức nghĩ lại thì hiểu ra, hắn mỉm cười nói: “Ta là đệ tử được truyền thừa từ thần hồn của sư phụ, cho nên tu luyện chưa được bao lâu, còn về bằng chứng thì Tinh Thần Quyết của Tinh Thần Môn ta cũng biết nhưng chưa từng tu luyện qua, ta niệm vài câu khẩu quyết công pháp cho ngươi vậy.”
Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên lại nói tiếp: “Nhật Nguyệt Càn Khôn, Tinh Thần Như Biển, Âm Dương Lưỡng Cực, Tinh Hà độn thiên...”
Theo lời Dương Bách Xuyên nói, cả người Lý Ngọc Phượng đều cứng đờ, bởi vì câu Dương Bách Xuyên đọc ra chính là khẩu quyết công pháp Tinh Thần, không phải đệ tử của Tinh Thần Môn thì hoàn toàn không biết được, thậm chí khẩu quyết phía sau cũng là lần đầu tiên nàng nghe được.
Dương Bách Xuyên là sư đệ của Tổ sư gia Tinh Thần Tử không thể nghi ngờ, Lý Phượng Ngọc tự nhủ.
Chờ Dương Bách Xuyên niệm xong, Lý Phượng Ngọc quỳ hai đầu gối xuống, khóc lớn nói: “Đệ tử Lý Phượng Ngọc bái kiến tổ sư thúc, hu hu...”