Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2528




Trong khoảnh khắc đó, lão già ở trong mắt Dương Bách Xuyên đã đánh ra mười mấy chưởng, từng tiếng vỗ tay rung trời vang lên, toàn bộ mặt đất đều không ngừng rung chuyển kịch liệt, khói đặc cuồn cuộn bốc lên.  

Trời đất biến chuyển, những cái khe dài hàng mét trên mặt đất nứt ra, khu vực sơn môn của Thiên Nguyên Tông trời long đất lở, hoàn toàn biến thành một đống đổ nát, cùng với từng tiếng hét thảm thiết vang lên, khoảng đất trong phạm vi một trăm mét đổ lại đều bị thủng lỗ chỗ, gần trăm tu sĩ không có một ai thoát được.  

Nơi xa, một đám đệ tử Thiên Nguyên Tông đang chạy đến nhìn thấy cảnh tượng tựa như diệt thế này thì đều sợ tới mức hồn phi phách tán, nào dám xông lên nữa?  

Một số kẻ khôn ngoan đã nhanh chân phi người bay lên, chạy thục mạng về phía chân trời.  

Lúc này cách đó vài trăm thước, bóng dáng của Trang Tất Phương xuất hiện. Hắn ta trốn ở đằng sau một tảng đá lớn, ngây ngốc nhìn tiện dân đến từ tiểu thế giới biến thành một người khổng lồ cao gần hai trăm trượng, vung tay một cái đập bẹp những người đang nắm giữ vai trò quan trọng trong tông môn, gia gia của hắn ta, Thái Thượng trưởng lão, các viện chủ của tông môn thành sương máu chỉ trong một chưởng, không có một ai may mắn thoát nạn.  

Hai mắt Trang Tất Phương đỏ như máu, muốn gọi to một tiếng gia gia nhưng lại không dám, trước đó hắn ta nhìn thấy tiểu sư thúc Hoa Thiếu bị giết, sợ mất mật, chạy thẳng một mạch đến chân núi mới phục hồi tinh thần lại, nghĩ rằng mình nên quay về tông môn báo cho gia gia để ông ấy phái cao thủ trong tông môn bọn họ đi giết tiện dân.  

Nào biết vừa mới đến gần sơn môn lại thấy được trước mắt xuất hiện một màn này, trái tim lập tức thắt lại, gia gia đã chết, Thái Thượng trưởng lão và trưởng lão tông chủ v.v., những trưởng bối mà hắn ta quen thuộc đều bị tiện dân biến thành người khổng lồ đập thành sương máu thịt vụn.  

Giờ phút này trong lòng Trang Tất Phương thấy hận vô cùng, biết trước hắn ta đã không trêu chọc tiện dân sát thần này rồi, nhưng hiện giờ tất cả đã quá muộn, hắn ta biết Thiên Nguyên Tông xong rồi.  

Mặc dù phía chân trời có một số đệ tử đang chạy trốn, nhưng những người đang nắm giữ vai trò quan trọng trong Thiên Nguyên Tông đã chết, Thiên Nguyên Tông cũng coi như đã bị diệt môn.  

Toàn thân Trang Tất Phương run rẩy, khắc ghi thật sâu dáng vẻ của tiện dân vào trong đầu, rồi sau đó hắn ta xoay người nhanh chóng bay khỏi đó. Hắn ta phải nhanh chóng rời đi, rời khỏi núi Tinh Thần, rời khỏi biên giới nam bắc của Ngân Hà Tinh, nếu có thể hắn ta thề rằng mình sẽ báo thù…  

…  

Mà lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên cũng cực kỳ sốc, hắn không ngờ lão già lại mạnh đến vậy.  

Trong nháy mắt đã đập chết một đám cao thủ của Thiên Nguyên Tông.  

Ngay sau đó chỉ thấy lão già nhìn về phía mấy tòa cung điện lầu các ở nơi xa, cũng không nhúc nhích mà với lực lượng cách xa hàng nghìn mét của mình, cách không vung ra một bàn tay khổng lồ về phía các toà kiến trúc của Thiên Nguyên Tông.  

Lão già vung bàn tay khổng lồ ra, cả bầu trời dường như bị mây đen bao phủ, bão táp nổi lên.  

“Ầm ầm ầm…”  

Một chưởng đánh qua, đống cung điện to lớn của Thiên Nguyên Tông cách đó mấy nghìn mét đều biến thành tro bụi, tiếng gào thét không ngừng vang lên bên trong.  

“Ầm ầm ầm…”  

Lão già không ngừng vung chưởng một cách điên cuồng, mỗi một cú đánh là một ngọn đồi hoặc một cung điện biến thành đống đổ nát.  

Khoảng chừng mười phút sau, cuối cùng lão già cũng chịu dừng lại.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy toàn bộ Thiên Nguyên Tông đều đang bốc khói, hoàn toàn là cảnh tượng tận thế.  

Thế giới đều tĩnh lặng lại, chỉ có bụi đất từ Thiên Nguyên Tông là vẫn xông thẳng lên bầu trời.  

Không còn tiếng kêu thảm thiết, không còn tiếng gào rống thật to.  

Trong lúc đó cũng có không ít đệ tử Thiên Nguyên Tông chạy loạn bốn phương, nhưng Vân Thiên Tà không để ý đến.  

Dương Bách Xuyên lại biết lão già khinh thường gi ết chết hoặc là đuổi theo những người đang chạy trốn đó.  

Một trận gió to thổi qua, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy cực kỳ không thoải mái.  

Hắn biết lão già đã g iết chết cả ngàn người và diệt sạch một tông môn chỉ trong vài phút ngắn ngủn.  

Thiên Nguyên Tông đã bị lão già diệt môn chỉ trong một cái trở tay vậy đó.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên thấy sốc vô cùng.  

Nhưng hắn lại không cảm thấy lão già tàn nhẫn, bởi vì đây là Tu chân giới, ngươi không giết người khác, người khác sẽ giết ngươi, ngươi không tiêu diệt tông môn của người khác, người khác sẽ diệt tông môn của ngươi, cường giả ra tay không cần lý do, huống chi lão già lại có lý do để ra tay, chính là để báo thù cho tông môn của nhị sư huynh.  

Tinh Thần Môn của Nhị sư huynh bị Thiên Nguyên Tông giế t chết rất nhiều cao thủ, đệ tử còn sống cũng bị Thiên Nguyên Tông phong ấn hoàn toàn. Mấy ngàn năm đã trôi qua, sợ rằng đệ tử bị phong ấn trong tông môn của Tinh Thần Môn cũng chẳng còn mấy người có thể sống sót ấy chứ?  

Không có tài nguyên tu luyện, cảnh giới tu vi sẽ không thể tăng lên được, chung quy sẽ có một ngày đại nạn tìm đến. Vì thế từ một góc độ nào đó, Thiên Nguyên Tông đã diệt Tinh Thần Môn, hiện tại lão già che chở đồ đệ diệt Thiên Nguyên Tông cũng không hề sai.