Khi Dương Bách Xuyên cách hung thú Thao Thiết ba mươi mét, hắn nhìn thấy vẫn còn sáu bảy người chưa rời đi, bị hung thú Thao Thiết quấn lấy.
Hắn tập trung quan sát, tức thì mặt biến sắc. Bởi vì hắn trông thấy một yêu tu với bộ lông đỏ lòm, không phải ai khác mà chính là đại ca kết nghĩa Bạch Khởi.
Lúc này bộ lông màu trắng bạc của Bạch Khởi đã nhuộm đẫm máu đỏ, bản thân bị thương không nhẹ, đang chật vật chống đỡ, cùng với mấy yêu tu khác đối đầu với hai con hung thú Thao Thiết.
Lúc trước hỗn loạn nên Dương Bách Xuyên không chú ý, lúc này mới phát hiện yêu tu toàn thân đỏ lòm kia chính là Bạch Khởi. Hắn lập tức dùng Chỉ Xích Thiên Nhai Công, bước ra một bước xông tới.
Advertisement
Bạch Khởi và bốn đại yêu tu bên cạnh đã tuyệt vọng rồi. Trước đó bọn họ tự dưng bị truyền tống vào trong hồ máu, khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, ra khỏi hồ máu nhưng vẫn bị thương nặng.
Lúc này bọn họ lại chậm một bước, bị hai con hung thú quấn lấy. Bạch Khởi biết mình sắp toi rồi.
Đương lúc hắn ta tuyệt vọng, thấy mình sắp bị hung thú cắn nuốt, một tiếng hét quen thuộc vang lên.
Advertisement
"Chết đi."
"Grao!"
Hung thú gào thảm thiết, cơ thể khổng lồ bị Dương Bách Xuyên chém một nhát ngã xuống. Bạch Khởi thoát nạn.
"Đại ca đi mau." Dương Bách Xuyên chắn trước mặt hung thú Thao Thiết.
Bạch Khởi và mấy yêu tu sống sót sau tai nạn, cõi lòng tràn đầy cảm khái. Năm xưa ở núi Đường Đình, trong mắt Bạch Khởi thì Dương Bách Xuyên chỉ là một thằng nhóc loài người như con sâu cái kiến, vậy mà bây giờ đã có thực lực khiến hắn ta ngưỡng mộ.
Lúc này, con hung thú mà Bạch Khởi cho rằng mình không thể chiến thắng lại bị Dương Bách Xuyên chém ngã. Thực lực này thật sự đã vượt xa sức tưởng tượng của Bạch Khởi.
Hiện tại hắn ta cảm thấy may mắn vì năm xưa mình đã kết nghĩa với Dương Bách Xuyên, nếu không hắn ta sẽ vùi thây trong miệng hung thú. Nếu đổi thành người khác đối mặt với hung thú mạnh như vậy, sao có thể cứu hắn ta?
Bạch Khởi vô cùng cảm động, nước mắt rưng rưng.
Vị huynh đệ kết nghĩa này thật là nghĩa khí!
"Đi mau."
Lúc này Dương Bách Xuyên lại hét to.
Bạch Khởi như sực tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng rời đi cùng mấy yêu tu. Hắn ta biết hiện giờ mình đang bị thương, ở lại sẽ không giúp gì được cho Dương Bách Xuyên, ngược lại còn trở thành gánh nặng.
Hắn ta nghẹn ngào hét to: "Hiền đệ cẩn thận."
Sau đó chạy thục mạng rời khỏi chiến trường.
Mà lúc này, Hầu Đậu Đậu và Diệp Vô Tâm đã trốn xa bỗng ngoảnh đầu nhìn, phát hiện Dương Bách Xuyên đã chạy vào trong vòng vây của hung thú.
Hai người kinh hãi, quyết định quay lại ngay lập tức.
Đối với Hầu Đậu Đậu mà nói, Dương Bách Xuyên là người thân của nó, cho dù chết nó cũng muốn ở bên cạnh đối phương.
Trong lòng Diệp Vô Tâm lại ấp ủ một tình cảm khác. Nàng thầm mắng: "Tên oan gia này muốn làm gì thế!" Nàng theo sau Hầu Đậu Đậu xông thẳng tới chiến trường, biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn không lùi bước.
Giữa chừng Hầu Đậu Đậu gặp Bạch Khởi với bộ lông trắng đã nhuộm đỏ, nếu Bạch Khởi không gọi to thì nó cũng không nhận ra.
"Bạch đại ca, ngươi..."
Hầu Đậu Đậu kinh ngạc, sao Bạch Khởi lại ra nông nỗi này? Lúc trước nó rất bực mình vì Bạch Khởi tự ý hành động, nhưng đối phương có ơn với nó. Hơn nữa Dương Bách Xuyên từng dặn Hầu Đậu Đậu phải tôn trọng Bạch Khởi, cho nên nó xí xóa. Khi cướp đoạt tiên bảo, nó cũng chú ý tới Bạch Khởi, nhưng sau đó không nhìn thấy đối phương nữa.
Nó còn tưởng Bạch Khởi đã dẫn theo mấy yêu tu đi nơi khác. Bây giờ xem ra Bạch Khởi cũng xuất hiện ở hồ máu, chẳng qua là lúc đó quá hỗn loạn, nó không nhìn thấy.
Lúc này Hầu Đậu Đậu đã nhìn ra vừa rồi Bạch Khởi được đại ca Dương Bách Xuyên cứu thoát khỏi vòng vây hung thú.
Nhưng nhìn tình hình thì có vẻ như sau khi đại ca nhà mình cứu Bạch Khởi và mấy yêu tu ra khỏi vòng vây hung thú, mấy tên khốn này đã bỏ rơi đại ca rồi chạy trốn.